Nhưng rồi không ngờ giây phút ấy Tống Mạn An lại đưa hai bàn tay nhỏ của mình ra túm chặt lấy cánh tay của Đặng Trạch Minh, nước mắt vẫn còn chảy dài mà nức nở: “Minh Minh là em sai... Lần sau em không như thế nữa có được không?”
Mi mắt khẽ chớp Đặng Trạch Minh nắm lấy bàn tay của Tống Mạn An, khóe môi cong cong nhẹ: “An An, anh không trách em!”
“Sau này có chuyện gì thì em hãy trực tiếp nói với anh hoặc nói với Ninh Lâm có được không?”
“Em đừng tự mình làm đau bản thân mùnh như ngày hôm nay nữa có được không? Em còn có bé con trong bụng mình nữa, cho dù em không nghĩ cho em, em cũng phải nghĩ cho con của mình chứ An An?”
“Có phải điều này anh cũng đã nói với em rất nhiều lần rồi không? Nhưng mỗi khi em không tự chủ được em lại quên...”
“Minh Minh...” Tống Mạn An giữ hờ cánh tay của Đặng Trạch Minh, lay lay nhẹ như hòng tranh thủ sự thương hại của anh mau nước mắt.
“Ngoan!” Hiểu được tâm ý của Tống Mạn An, Đặng Trạch Minh cũng liền vươn tay lên sờ sờ nhẹ một bên má của cô véo nhẹ.
Tống Mạn An gượng cười trong nước mắt, cô đưa nhẹ bàn tay lau đi nước mắt trên khuôn mặt mình, vờ đánh trống lảng mà nhìn nhìn xuống khay cơm vừa nảy được Đặng Trạch Minh đem lên: “Em xem anh đem gì cho em... em đói bụng rồi...”
“Là món em thích nhất đó - giò heo hầm!” Đặng Trạch Minh vừa nói vừa bưng chén giò heo hầm vẫn còn nóng lên múc nhẹ một muỗng mà đưa đến trước khuôn miệng của Tống Mạn An: “Nào, An An há miệng ra!”
Tống Mạn An lần này cực kì ngoan ngoãn phối hợp mà há miệng ra, chờ đợi muỗng cháo từ tay của Đặng Trạch Minh như một thói quen...
Ở trong phòng của Tống Mạn An khá lâu Đặng Trạch Minh mới rời đi, lúc anh về phòng cũng là lúc Tống Mạn An đã ngủ say.
Nhưng rồi bước chân vừa đến cửa thư phòng, Đặng Trạch Minh lại dừng lại mà nhìn vào bên trong, thấy Ninh Lâm vẫn còn nằm dài trên sofa thì thở ra một hơi dài, may sao Ninh Lâm vẫn còn ở đây.
Cái mà Đặng Trạch Minh sợ nhất đó là cuộc sống hiện tại sẽ bị xáo trộn lên, dù sao để có được cuộc sống như ngày hôm nay, mấy tháng qua ai ai cũng từng cố gắng rất rất nhiều, anh không muốn vì bất kì một suy nghĩ tạm bợ nhất thời nào có thể phá vỡ đi mọi sự cố gắng của quá khứ.
Đóng nhẹ cửa thư phòng, Đặng Trạch Minh lần này thật quay về phòng của mình.
....
Hôm nay là cuối tuần, Bạch Nhược Quân không đến Bạch Thị mà ở nhà, ngồi trên sofa đọc báo, còn Lý Thư Ái thì lại ngồi bên cạnh mà xem phim, vô tình Bạch Nhược Quân lại nhìn thấy trên tờ báo có một bản số xe quen thuộc, với tiêu đề sốc dẻo “Ông trùm hàng trắng giải nghệ vì cô vợ nhỏ” nhưng mà điều đó không làm Bạch Nhược Quân quan tâm mà điều đáng nói hơn ở đây là bên trong xe anh lại thấy một khuôn mặt lấp ló qua cánh cửa xe đang hạ xuống.
Dù người này có hóa thành tro Bạch Nhược Quân cũng có thể nhận ra...
Thoáng chóc khuôn mặt đã đỏ lừ, Bạch Nhược Quân bỗng nhiên quăng mạnh tờ báo xuống bàn, bật người đứng dậy, hai lòng bàn tay xiết chặt, miệng lẩm bẩm: “Mạn An, em thì hay rồi bỏ tôi ba tháng qua để đi cặp kè với thằng đàn ông khác!”
“Không hơn tôi thì cũng thôi đi đằng này lại còn là hạng người chẳng ra sao mà em cũng yêu được sao? Vì nó mà bỏ tôi mãi không chịu về tìm kiếm thì cũng biệt vô âm tính!”
“Mạn An em giỏi lắm!”
Suốt quá trình của Bạch Nhược Quân đều không khỏi khiến cho Lý Thư Ái ngồi bên cạnh giật mình. Thấy vậy Lý Thư Ái liền chòm nhẹ người cô ta nắm lấy bàn tay lớn của anh lay lay nhẹ: “Nhược Quân anh làm sao thế!”