Đặt mạnh chén trà xuống bàn, Ninh Lâm đanh giọng lên tiếng: “Anh nghĩ nhiều rồi! Tất cả suy nghĩ của tôi đều là muốn tốt cho An An mà thôi!”
“Tốt cho An An?” Mi mắt híp lại Đặng Trạch Minh bật cười thành tiếng.
“Tốt cho An An mà muốn cô ấy bỏ đi cốt nhục của mình à?”
“Tôi rõ ràng không có ý đó! Hình như anh hiểu lầm gì rồi thì phải!” Ninh Lâm kiên nhẫn mà giải thích với Đặng Trạch Minh.
“Hiểu lầm?” Khóe môi cong lên đầy bỡn cợt Đặng Trạch Minh xoay xoay nhẹ ngón tay quanh thành chén trà: “Hiểu lầm hay không, không phải trong lòng anh rõ nhất sao?”
“Nếu đã không có ý tốt thì mời anh về cho!”
“Mẹ con của cô ấy tôi lo được!” Đặt mạnh chén trà xuống bàn, Đặng Trạch Minh ngõ ý đuổi khách.
Ninh Lâm của bấy giờ dường như đã bị người ta nhìn thấu mà đuối lý, nhưng rồi anh cũng chẳng thể nào quay lưng đi về khi Tống Mạn An vẫn còn ở lại đây với một người đàn ông không mấy thân quen như vậy được.
Anh không an tâm.
Mi mắt khẽ chớp, Ninh Lâm tìm lấy một lý do tự cứu lấy chính bản thân mình: “Là do tôi nhất thời kích động!”
Khóe môi cong lên đầy mỉa mai: “Trước mặt tôi anh không cần phải gượng ép lòng vì loại người nào Đặng Trạch Minh tôi cũng đã từng nhìn qua ít nhất một lần rồi!”
“Vậy được tôi nói thẳng, tôi muốn đưa An An đi!” Đáp thẳng ánh mắt vào Đặng Trạch Minh, Ninh Lâm không còn chút do dự nào mà thẳng thắng.
Người hơi chòm về phía trước, Đặng Trạch Minh chính là xem thường khả năng của Ninh Lâm mà giễu cợt: “Anh bảo vệ được cho An An sao?”
“Tất nhiên....”
“Anh không thể!” Đặng Trạch Minh lắc đầu, ngang nhiên cướp lời của Ninh Lâm chắc nịch mà khẳng định.
“Nếu anh có thể bảo vệ được cho An An thì ngày hôm nay cô ấy sẽ không ở đây!”
Chỉ thẳng ngón trỏ vào người của Ninh Lâm, Đặng Trạch Minh ghì giọng: “Và ngay cả anh cũng sẽ không có mặt ở nơi này!”
“Anh không có tư cách mang cô ấy đi đâu cả anh có hiểu không?”
Mi tâm khẽ động Ninh Lâm dần dần chùn bước, cúi đầu trước Đặng Trạch Minh, rõ ràng Đặng Trạch Minh nói đúng, nếu như Ninh Lâm anh có khả năng bảo vệ Tống Mạn An thì đã không để cô đi đến bước đường ngày hôm nay rồi, chính là do anh đã quá hời hợt đối với thái độ kiên quyết năm xưa của Tống Mạn An mà thoả hiệp để cho cô bước chân vào cuộc hôn nhân đã định sẵn là vực thẩm của sự khổ đau cùng với Bạch Nhược Quân rồi.
Cũng là do anh đêm đó đã không đủ khả năng để đưa Tống Mạn An rời khỏi Bạch Nhược Quân...
Mi mắt giương cao người khẽ run run nhẹ, Ninh Lâm đối diện với ánh mắt có phần hơi cứng ngắt của Đặng Trạch Minh: “Hiện tại Nhược Quân đang ráo riết cho người tìm An An, còn tôi tuy đã làm giả giấy tờ xuất cảnh những chắc cũng chẳng thể nào thoát khỏi, cho nên tôi muốn đề nghị với anh một việc!”
“Tôi có thể bảo vệ tốt cho An An!” Đặng Trạch Minh lần nữa khẳng định năng lực của như không hề muốn nhận lời đề nghị đến từ Ninh Lâm.
“Tôi biết anh có khả năng!” Dù sao Ninh Lâm tìm đến được đây cũng điều tra ra được chút ít thông tin về Đặng Trạch Minh, anh hiểu rõ anh ta đúng là hoàn toàn có khả nay chống lại Bạch Nhược Quân.
Nhưng còn Tống Mạn An thì sao? Nhỡ Đặng Trạch Minh có ngày bất trắc ai sẽ bảo vệ cô? Còn cả đứa bé trong bụng cô nữa... Ninh Lâm thú nhận là khi nảy anh sai, bây giờ anh không ích kỉ nữa.... Vậy thì đứa bé trong bụng cô cũng đâu thể nào được sinh ra và lớn lên trong hoàn cảnh như thế này được đúng không?
Ninh Lâm đầu nghĩ lời bộc phát: “Nhưng An An cũng không thể cả đời trốn chui trốn nhũi trong sự lo sợ mãi được đúng không? Anh có đảm bảo được anh sẽ an toàn để bảo vệ cho An An mãi không?”
“Còn cả đứa bé trong bụng của An An nữa nó cũng đâu thể lớn lên ở một môi trường không tốt được!”