Chưa Từng Là Thế Giới Của Anh

Chương 67: Chuyện cũ là do anh vô dụng




Lời của Ninh Lâm vừa dứt Tống Mạn An liền nhìn qua Đặng Trạch Minh đang ngơ ngác mờ mịt thông tin không hiểu như tạc tượng đứng đó mà gượng cười: “Lâm Lâm, chuyện của Nhược Quân anh đừng nhắc nữa!”

Lời vừa dứt với Ninh Lâm, Tống Mạn An liền quay sang chỗ Đặng Trạch Mịn giải thích: “Anh ấy là Ninh Lâm, từ nhỏ lớn lên cùng với em. Chỉ là anh em tốt của em thôi không phải người đàn ông đó!”

Ánh mắt mang theo nhiều phần phán xét, Đặng Trạch Minh lướt qua người của Ninh Lâm đánh giá một lúc lâu mới chịu mở lời: “Vào nhà đi!”

Khóe môi liền cong nhẹ lên Tống Mạn An xoay xoay nhẹ hai cổ tay của mình, lần này cả Đặng Trạch Minh và Ninh Lâm đều hiểu ý mà buông cô ra.

Ngồi ở sofa, không khí cả ba có phần hơi ngượng ngùng, khẽ quét ánh mắt qua cả hai, thấy cả hai đều có phần hơi căng thẳng đang đối ánh mắt với nhau, Tống Mạn An cũng túng theo, ánh mắt nhìn xuống ấm trà đang đặt trên bàn, cô liền bê ấm trà lên muốn rót ít nước, nhưng rồi mới chỉ vừa bưng lên lại bị Đặng Trạch Minh nhìn thấy vội vã cướp lấy: “Trà nóng, kẻo bỏng tay!”

Hành động của Đặng Trạch Minh nhanh, Ninh Lâm sau không kịp, hai bàn tay của Ninh Lâm cứ thế chợt chơi vơi trong không trung đến lạ, cũng may thay lúc này Đặng Trạch Minh vừa rót xong chén trà chòm đưa cho Tống Mạn An, cô liền nhanh tay chòm người đặt vào tay của Ninh Lâm: “Anh khát sao? Anh uống miếng trà đi!”

Lời của Tống Mạn An liền làm cho ánh mắt của Đặng Trạch Minh đặt hết lên cả người của Ninh Lâm.

Không khí cứ thế thật ngượng ngùng mà phủ kín cả một căn phòng.

Tống Mạn An bị kẹt giữ hai người đàn ông cũng chẳng biết phải như thế nào mới phải, ngồi ở giữa đối diện với hai người đàn ông Tống Mạn An xoay xoay mà nhìn qua chỗ của Ninh Lâm: “Lâm Lâm làm sao anh biết em ở đây mà đến vậy?”

“Anh có cho người đến Bạch gia tìm em nhưng nghe người làm trong nhà bảo em đã bỏ đi rồi nên anh đã thuê người đi tìm em, may là có manh mối!”

Vừa nghe Ninh Lâm nhắc đến việc cho người đi tìm mình, ánh mắt của Tống Mạn An liền trở nên sợ hãi, có hơi gấp gáp chòm người cô nhìn qua chỗ của Ninh Lâm lấp bấp: “Lâm Lâm....”

Ninh Lâm dường như cũng đoán được ý tứ của Tống Mạn An mà ngay lập tức trấn an cô: “Em yên tâm đi, anh đã cho người phong tỏa tin tức rồi cậu ấy sẽ không tìm đến đây nhanh như thế đâu!”

Cả người liền nhẹ đi trong thấy, Tống Mạn An thả lỏng cơ thể mình ngồi lại xuống sofa, nhưng đầu thì vẫn luôn tưởng tượng đến những viễn cảnh không mấy hay ho, bỗng chợt đầu Tống Mạn An lại nhớ đến chuyện cũ, lần nữa cô nhìn về phía của anh mà lên tiếng: “Lâm Lâm, việc sáng sớm ngày hôm đó là như thế nào mà anh ta lại đánh anh ra đến nông nổi như thế vậy?”

Nhắc đến việc ngày hôm đó, Ninh Lâm vẫn luôn cảm thấy mình thật vô dụng, nhưng rồi vẫn là không nên để Tống Mạn An biết thì hay hơn, vì Ninh Lâm hiểu rõ con người của Tống Mạn An, nếu cô biết rồi chắc chắn cô sẽ nghĩ nguyên nhân là do cô rồi tự trách, cho nên Ninh Lâm đã bịa đại một lý do: “Là do anh và cậu ấy xích mích nhau một số chuyện thôi!”

“Lâm Lâm hai người dù sao cũng là bạn tốt của nhau, xích mích gì mà nghiêm trọng đến nổi anh ta không thể nương tay với anh được chứ?”

“Chỉ là xích mích mà thôi, em đừng nghĩ nữa!” Ninh Lâm vừa nói vừa dùng ánh mắt lãng tránh nhìn đi nơi khác, tay bưng chén trà lên, anh uống lấy một ngụm, đặt chén trà xuống anh lại nhớ đến việc lúc nảy mình vừa nghe thấy: “An An, em thật sự mang thai sao?”