Chưa Từng Là Thế Giới Của Anh

Chương 58: Tự hành hạ bản thân để trấn tỉnh




Đoán chắc khả năng là Bạch Nhược Quân đang ở trong đấy, trợ lý Hồng ngay lập tức liền đi đến đưa ra muốn mở lấy cánh cửa nhưng đáng tiếc cánh cửa phòng đã bị khóa chặt từ bên trong.

Lay mãi lay mãi tay vặn nhưng cánh cửa phòng vẫn không có dấu hiệu bứt khóa, bấy giờ trong biệt thự cũng đã không còn một bóng người, trời cũng đã gần sáng người làm cũng đã lui về nhà sau ngủ cả rồi, trợ lý Hồng chẳng biết phải làm sao, nhưng rồi tiếng gào xé bên từ trong dường như có sức thôi thúc rất lớn, trợ lý Hồng dứt khoát dùng sức đạp mạnh vào cánh cửa, ngay lập tức cánh cửa bị phá toang, cảnh tượng bên trong liền hiện ra ngay trước mắt...

Có nghĩ trợ lý Hồng cậu ta cũng chẳng dám nghĩ đến sẽ có một ngày cậu ta lại nhìn thấy Bạch Nhược Quân lại ở trong tình trạng như thế này.

Trợ lý Hồng trân trân đứng nhìn Bạch Nhược Quân đang tự buộc chặt chân mình vào chân giường, người đứng thẳng anh liên tục đập mạnh phần đầu của mình vào tường đến bật cả máu, như để ngăn cản ý nghĩ điên rồ hiện tại trong người mình.

Trên cơ thể của Bạch Nhược Quân hiện tại chỉ còn là nhũng vết cắt của mảnh thủy tinh đang vỡ ra nằm la liệt dưới sàn nhà, cùng dòng máu tươi ở vầng trán đang không ngừng rỉ ra.

Trợ lý Hồng nhất thời hoảng loạn đến đơ cả người không biết phải làm thế nào mà cứ thế loay hoay mãi.

Bạch Nhược Quân bấy giờ dường như cũng đã mất đi toàn bộ ý thức anh không còn quan tâm đến bất kì một cái gì khác ngoài cảm giác thèm khát thuốc đang chiếm trọn lấy tâm trí của mình ngay thời điểm hiện tại.

Trợ lý Hồng túng quá nhưng nhìn cảnh tượng trước mắt lại chẳng biết phải làm thế nào để ngăn cản Bạch Nhược Quân, nhưng rồi cứ tuyệt nhiên đứng yên tại chỗ như thế này cũng chẳng phải là cách.

Ngay lập tức trợ lý Hồng liền nhanh chân đi đến lay lay mạnh người của Bạch Nhược Quân muốn ngăn anh không cho anh tiếp tục đập đầu vào tường nhưng rồi lại bị Bạch Nhược Quân hung hăng mà đá mạnh vào người đẩy ra.

Bụng bị tác động đến khó thở, miệng liền phun ra một ngụm máu đỏ thẫm, trợ lý Hồng đau đớn mà ôm lấy cơ thể mình từ dưới sàn nhà mà đứng lên.

Vẫn cố dùng thêm chút sức trợ lý Hồng xiết chặt hai lòng bàn tay thành nấm đấm, nhân lúc Bạch Nhược Quân vẫn còn đang liên tục hành hạ cơ thể mình mà một phát đấm thẳng vào mặt của Bạch Nhược Quân lớn tiếng: “Chủ tịch, anh bình tĩnh lại đi! Anh có biết dáng vẻ hiện tại của mình hèn mọn đến thế nào không? Một liều thuốc thôi mà anh đã đánh mất mình đến bước đường như thế này thật sao?”

Cú đấm như trời đánh, tiếng nói của sự thức tỉnh cuối cùng cũng có hiệu quả, Bạch Nhược Quân đang dần ý thức được, mà cơ bản thì cơn thèm thuốc đã hành hạ anh quá đủ rồi.

Từ từ bình tĩnh trở lại, đôi mày nhíu chặt ánh mắt đỏ au cũng đang dần dần được thả lỏng, Bạch Nhược Quân lấy lại được ý thức.

Anh trượt dài cơ thể của mình xuống sàn nhà, nhưng lại được trợ lý Hồng để ý đến mà ngay lập tức chạy đến đỡ lấy người của Bạch Nhược Quân ngăn không cho những mảnh thủy tinh đang nằm ngỗn ngang dưới sàn nhà có thêm cơ hội đâm vào người Bạch Nhược Quân thêm lần nào nữa.

Khom người gỡ chiếc áo thun đang buộc chặt lấy chân của Bạch Nhược Quân ra quăng sang một bên, sau đó trợ lý Hồng liền đỡ anh ngồi lên giường, vén nhẹ tấm chăn trên giường của Tống Mạn An, cậu ta đỡ Bạch Nhược Quân nằm xuống, tay cậu ta kéo nhẹ tấm chăn lên người của Bạch Nhược Quân, nhìn anh vẫn còn đang xụi lơ nằm trên giường không động tĩnh, cả căn phòng giờ đây cũng đều nồng nặc mùi máu tươi, cậu ta khịt khịt nhẹ mũi mà bảo: “Chủ tịch tôi đi gọi bác sĩ đến băng bó lại vết thương trên người anh!”

Cơn thèm thuốc qua đi cả người đều râm ran đau rát, khó chịu mà xụi lơ đầy mệt mỏi, Bạch Nhược Quân nằm trên giường khẽ gật đầu.