Giây phút Bạch Nhược Quân nhìn thấy Tống Mạn An bước vào cũng có phần hơi ngạc nhiên mà khẽ cau mày nhưng cũng rất nhanh anh liền có thể khôi phục lại dáng vẻ vốn có của mình mà lên tiếng: “Đến đây làm gì?”
Bờ vai nhỏ khẽ run lên, Tống Mạn An nhất thời không có động tĩnh đơ người mà đứng đó, hết nhìn Thẫm Mộng Quân cô lại nhìn sang Tô tổng cùng đám phụ nữ đang quanh quanh ông ta, sau khi đã kịp định hình lại cảm xúc cô chậm rãi mà đi tới chỗ của họ, vén nhẹ chân váy cô ngồi xổm xuống sàn nhà cẩn thận đặt hai chai rượu lên bàn, sau đó mới đứng lên nói với Bạch Nhược Quân: “Chủ tịch Bạch, tôi có hẹn với Tô tổng bàn tiếp chuyện làm ăn đã dỡ!”
Cau mày Bạch Nhược Quân định mở miệng nhưng lại bị lời của Tô tổng cướp trước: “Tôi có hẹn với Tống tiểu thư khi nào mà tôi không nhớ nhỉ? Không phải mọi chuyện đã được nói rõ từ cuộc điện thoại khi nảy rồi sao?”
Thoáng nhìn qua Bạch Nhược Quân đang ngồi trên sofa nhắm nháp ly rượu, Tống Mạn An tiếp lời: “Tô tổng ở đây tôi thấy tiện! Không biết ông có nhã hứng không?”
Ly rượu trên tay bỗng chóc rơi xuống sàn vỡ ra, rưọu trong ly tràn ra lênh láng cả dưới sàn ướt nhẹp một vũng lớn, hai mắt của Bạch Nhược Quân như hai thanh dao mà nhắm thẳng đến chỗ của Tống Mạn An, có anh ở đây mà cô dám đứng trước mặt anh dùng nhưng lời lẽ dung tục để câu dẫn đàn ông sao? Vậy sau lưng anh cô còn dám làm cái gì nữa chứ?
Nhưng rồi cũng chẳng có ý định cản ngăn, Bạch Nhược Quân cong nhẹ khóe môi mà quay sang Tô tổng vẫn còn đang dán chặt mắt với hành động bể ly rượu vừa rồi của mình mà bảo: “Là do tôi bất cẩn trượt tay!”
Mi mắt liếc qua chỗ của Tống Mạn An anh cợt nhã: “Cứ tiếp tục đi!”
Hai bàn tay run nhẹ liên tục ma sát vào nhau, Tống Mạn An gượng cười mà hỏi lại Tô tổng lần nữa: “Tô tổng ông có nhã hứng hay không?”
Thoáng nhìn sang biểu cảm của Bạch Nhược Quân, nhìn dáng vẻ ung dung chẳng chút bận lòng của anh, Tô tổng liền ra hiệu đuổi mấy cô gái bên cạnh mình ra ngoài, cánh tay đưa lên ông ta dang rộng đến chỗ của Tống Mạn An.
Ý tứ rất rõ ràng!
Tống Mạn An có phần hơi gượng ép nhưng vẫn đặt túi xách lên trên bàn, tự tay cô cởi hai cúc áo sơ mi của mình ra, bầu ngực căng tròn ngay lập tức ẩn ẩn hiện hiện làm cho người ta vừa nhìn vào đã thật thích mắt, từng bước từng bước nặng trĩu cô đi về hướng của ông ta.
Nhưng lòng chỉ thầm mong rằng ông ta hãy từ chối, hay là Bạch Nhược Quân..... Bạch Nhược Quân anh ta thử thương xót cho cô một lần này thôi!
Nhưng tất đều lạnh lùng mà quay lưng lại với cô, người đàn ông trước mắt vẫn cứ vươn cánh tay về phía cô chờ đợi khoảnh khắc được ôm cô vào lòng, còn người đàn ông ngồi bên cạnh cũng chẳng có biểu hiện gì lạ, anh ta cứ ngồi thừ ở đó mà dán mắt lên ly rượu trên tay một lời cũng chẳng thèm đoái hoài đến cô dù chỉ là một chút.
Cách chỗ Tô tổng hai bước chân Tống Mạn An liền khựng người lại.
Cô hối hận rồi cô muốn rời khỏi đây!
Bạch Nhược Quân chửi mắng cô, đánh cô hay thậm chí là giết chết cô cũng được.
Cô cam tâm tình nguyện!
Cô không muốn nhìn thấy bản thân mình bị sỉ nhục như thế này!
Cô nhục nhã quá!
Nghĩ rồi Tống Mạn An liền quay gót chân định chạy, nhưng còn chưa kịp chạy cổ tay cô đã bị Tô tổng ông ta bắt lấy trước, một lực ông ta kéo ngã cô vào lòng mình.
Bàn tay hư hỏng của ông ta bất chấp sự kháng cự vẫy vùng của Tống Mạn An mà dần dần đang xâm nhập vào hai bầu ngực căng tròn trắng hồng của cô đầy thèm khát.