Chưa Từng Là Thế Giới Của Anh

Chương 47: Hạnh phúc của một người




Để tránh ảnh hưởng đến cô ta anh liền cố gắng điều chỉnh lại tâm trạng của mình, anh vươn nhẹ bàn tay xoa xoa lấy đầu cô ta không chút khoảng cách: “Em đừng sợ!”

“Chúng ra đi thôi!” Nói rồi Bạch Nhược Quân liền hạ tầm tay xuống nắm lấy bàn tay của Lý Thư Ái nhưng không ngờ cô ta lại rụt bàn tay lại, Bạch Nhược Quân nhìn Lý Thư Ái có phần hơi lúng túng mà đưa bàn tay đang chơi vơi trong không trung của mình ra sau đầu gãi gãi nhẹ: “Là anh đường đột.... Làm em sợ rồi!”

Lý Thư Ái cũng chẳng nói gì chỉ mỉm cười thật ngọt ngào mà lắc lắc nhẹ đầu ý như muốn nói rằng mình không hề trách cứ Bạch Nhược Quân vì hành động vừa rồi của anh.

Nụ cười đáp trả của Lý Thư Ái cũng xoa dịu đi không khí hiện tại ở nơi này, Bạch Nhược Quân đưa tay về phía lối đi ở hành lang bệnh viện khẽ lên tiếng: “Chúng ta đi thôi!”

Lý Thư Ái gật đầu tay xiết chặt lấy vai túi xách ở phía trước, đầu hơi cúi nhẹ mà lốc cốc theo sau bước chân của Bạch Nhược Quân, vì Lý Thư Ái đi khá chậm nên lâu lâu cô lại ngẩng đầu lên thì lại nhìn thấy Bạch Nhược Quân dừng lại bước chân xoay đầu mỉm cười kiên nhẫn mà đứng chờ cô đến.

Bạch Nhược Quân lái xe, Lý Thư Ái ngồi ở ghế lái phụ cạnh anh lâu lâu lại lên tiếng hỏi thăm về mối quan hệ trước đây của mình và anh coi như cũng làm cho bầu không khí trong xe trở nên có phần hơi sôi động.

Sau một hồi chiếc xe của Bạch Nhược Quân hòa vào trong dòng xe cộ trên đường thì cũng tách ra mà quẹo vào một lối nhỏ ở ngoại ô thành phố, Lý Thư Ái bảo rằng ba mẹ nuôi của cô tuy cũng khá giả nhưng già rồi, thích sống ở những nơi có không khí trong lành một chút, một phần nữa cũng là vì hai năm trước ông bà cứu cô từ vụ tai nạn xe lần đó, do cô mất trí nhớ hay thu mình khép kín nên ông bà mới quyết định chọn nơi này để cho cô phục hồi.

Chiếc xe của Bạch Hạc Hiên dừng lại trước một ngôi nhà nhỏ hai tầng nhưng lại có sân vườn rất rộng, bên trong sáng đèn, lấp ló ở phòng khách anh thấy được bóng dáng của một người đàn ông cùng một người phụ nữ lưng đã khòm ngồi xem tivi cùng nhau ở sofa.

Vừa mở cửa xe bước xuống Bạch Nhược Quân liền nắm lấy cổ tay của Lý Thư Ái kéo lại có hơi lúng túng nhẹ: “Hai người họ là ba mẹ nuôi của em sao?”

Khóe môi cong nhẹ Lý Thư Ái nhìn xuống bàn tay lớn đang nắm lấy cổ tay mình như muốn ám chỉ Bạch Nhược Quân nên thả ra mà nói: “Anh sợ rồi sao?”

Bạch Nhược Quân cười gượng buông cổ tay của Lý Thư Ái ra, mi mắt hơi miễn cưỡng, dù sao anh cũng không hay đi gặp người lớn, nhất là ba mẹ của người mình yêu, anh mấp máy môi run run nhẹ nhướng mày: “Anh sợ sao? Sợ cái gì chứ?”

Lý Thư Ái khẽ cười vừa mở miệng định nói gì đó thì từ bên trong cô đã nghe thấy tiếng của ba nuôi mình vọng ra:“Ái Ái đó sao? Con về rồi sao không vào nhà mà còn đứng đó?”

Vì ba mẹ nuôi của Lý Thư Ái đã già nên mắt cũng không còn thấy rõ nữa, nhưng được cái hai ông bà rất yêu thương nhau chỉ tiếc cả đời lại không có con, may sao cứu được Lý Thư Ái xem ra cũng như có duyên mà rất dễ dàng chấp nhận cô yêu thương cô chẳng khác nào một đứa con ruột.

Lý Thư Ái thấy ba nuôi cùng mẹ nuôi đang đứng ở cửa đẩy nhẹ gọng kính ngó ra thì mỉm cười bỏ lại Bạch Nhược Quân đứng đó mà chạy nhanh về phía hai ông bà, vui vẻ mà ôm nhẹ lấy cả hai: “Là con! Con gái của hai người về rồi!”