Chưa Từng Là Thế Giới Của Anh

Chương 38: Tĩnh lặng




“Nếu không nhất định tôi sẽ băm thằng đó làm trăm mảnh và bắt em phải bồi táng theo nó!”

Điếu thuốc trên tay cạn lửa thành tro tàn, Bạch Nhược Quân khép nhẹ mi mắt đưa tay lên day day lấy thái dương thư dãn một chút.

Ấy thế mà mới chỉ nhắm mắt được một chút mà khi mở mắt ra trời cũng đã về chiều, Bạch Nhược Quân nhớ tối nay có hẹn bác sĩ điều trị đến nhà thăm khám cho Tống Mạn An nên liền ngồi dậy, cả người có phần hơi mệt mỏi, Bạch Nhược Quân đi thẳng vào nhà vệ sinh tắm rửa thay một bộ quần áo mới.

Sau khi mọi thứ đã sẵn sàng tươm tất, Bạch Nhược Quân liền gọi đi thêm một cuộc điện thoại nữa để xác nhận chắc chắn rằng bác sĩ điều trị sẽ đến.

Mọi thứ sau khi đều được sắp xếp đúng theo như kế hoạch, Bạch Nhược Quân mới nhẹ lòng mà ngồi xuống sofa, mi mắt đang cắm cúi vào điện thoại ngón tay chăm chỉ lướt wed, bỗng nhiên bàn tay của Bạch Nhược Quân dừng lại động tác, mi mắt cũng khẽ chớp chớp nhẹ, anh đặt điện thoại xuống sofa mà đứng lên.

Bước chân từng bước tiến thẳng đến chiếc tủ được đặt ở đầu giường, vì kích thước chiếc tủ chỉ bằng là một bàn nhỏ để đầu giường nên Bạch Nhược Quân phải ngồi xổm xuống đất, anh kéo bừa một hộc tủ chứa đầy đủ các loại thuốc được tích trữ sẵn của mình ra, hộc tủ mở ra anh lục lọi tìm thuốc gì đó trong đống thuốc, cuối cùng cũng tìm được, là một lọ thuốc mỡ, anh liền cầm lấy thứ mình vừa tìm được đứng lên mà mang đến thẳng phòng của Tống Mạn An.

Vừa mở cửa phòng, Bạch Nhược Quân đã không còn nhìn thấy Tống Mạn An nằm ở trên giường nữa mà đang co ro ngồi ở bệ cửa sổ, cô vô hồn trống rỗng mà ngồi nhìn ngắm thế giới nhộn nhịp bên ngoài qua khung cửa kính đầy sầu bi.

Tống Mạn An cứ ngồi yên bất động ở bệ cửa sổ như thế mặc cho tiếng mở cửa của Bạch Nhược Quân hay thậm chí là tiếp bước chân của anh cũng chẳng ảnh hưởng mấy gì đến cô.

Bạch Nhược Quân bấy giờ đã đến, đến rất gần Tống Mạn An nhưng vẫn không được cô để ý đến mà trống rỗng như một kẻ tàn hình.

Bạch Nhược Quân hôm nay kiên nhẫn, anh tựa người vào tường theo ánh mắt của Tống Mạn An mà đặt tiêu cự, hai tay khoanh trước ngực anh trầm ngâm bên tai cô: “Đang nghĩ gì? Có muốn nói ra không?”

Bấy giờ Tống Mạn An mới thu hồi ánh mắt, xoay đầu về phía của Bạch Nhược Quân ngước nhìn anh đầy khó hiểu.

Tống Mạn An ngồi nhìn Bạch Nhược Quân một lúc lâu không hiểu là vì cái gì đang diễn ra trong đầu mà Tống Mạn An lại rơi nước mắt.

Đầu nhỏ nhanh chóng gục xuống, bàn tay đang bó gối vội vã lau đi nước mắt, trước mặt Bạch Nhược Quân Tống Mạn An gục mặt xuống gối mà che giấu.

Bạch Nhược Quân đứng nhìn Tống Mạn Anh đầy trầm tư lẫn khó hiểu, anh xắn nhẹ tay áo, bỏ lọ thuốc mỡ khi nảy mình đem đến vào túi quần, trực tiếp khom người anh bế sốc Tống Mạn An lên.

Vì bất ngờ nên có phần hơi hoảng Tống Mạn An theo phản xạ tự nhiên mà giãy giụa, lên tiếng: “Anh làm cái gì vậy? Thả tôi ra....”

Nhưng rồi lời của cô cuối cùng lại bị Bạch Nhược Quân cau mày nhắc nhỡ: “Đừng quấy!”

Tống Mạn An không nghe theo lời của Bạch Nhược Quân tiếp tục trong vòng tay của anh làm loạn, nhưng cũng thật xui cho cô là sức của Bạch Nhược Quân quá lớn, một chút xíu tác động mất lực của cô chẳng hề có tác dụng gì đối với anh.