Chưa Từng Là Thế Giới Của Anh

Chương 33: Xin tha cho ninh lâm




Giọng điệu ngày càng nhỏ dần, Tống Mạn An dần dần cạn kiệt nguồn dưỡng khí dưới lòng bàn tay không chút nương tình của Bạch Nhược Quân, cô cố xuống giọng muốn được đem Ninh Lâm vào bệnh viện.

Nhưng Tống Mạn An cô đâu biết rằng thái độ của cô càng lo lắng cho Ninh Lâm lại càng khiến cho Bạch Nhược Quân điên tiết hơn.

Anh dùng sức xiết chặt cằm của Tống Mạn An hơn một tí ép cô buộc phải ngậm ngay miệng của mình lại mà cảnh cáo: “Tống Mạn An nếu cô còn dám mở miệng cầu xin cho nó thêm một lời nào nữa, tôi liền giết chết nó trước mắt cô!”

Cằm bị xiết chặt, cổ họng đã nghẹn đắng đến mức khó có thể hít thở được nữa, Tống Mạn An nén toàn hộ hơi còn lại trong người mình khó khăn cất giọng: “Bạch Nhược Quân anh không còn là con người nữa rồi.... Ngay cả đến Ninh Lâm anh cũng nhẫn tâm đối xử với anh ấy như vậy thật sao?”

Ánh mắt căm căm lóe lên tia lửa đỏ au Bạch Nhược Quân nhắm thẳng vào đôi mắt long lanh lệ của Tống Mạn An cười lớn: “Phải! Tôi điên đó rồi thì sao? Cô làm gì được tôi?”

Chỉ thẳng cánh tay còn lại về phía Ninh Lâm Bạch Nhược Quân trừng mắt thét lên: “Nó làm gì được tôi? Muốn đến chỗ của tôi cướp đồ của tôi đi à? Các người đừng có mơ! Trừ khi Bạch Nhược Quân này chết đi còn không đến một hạt bụi trong nhà tôi cũng đừng mong đem nó đi!”

Tống Mạn An đêm qua không có cơ hội được chứng kiến tranh chấp giữa Bạch Nhược Quân và Ninh Lâm nên cô sẽ không hiểu, cau mày, Tống Mạn An nhân cơ hội bàn tay lớn của Bạch Nhược Quân đang run run nhẹ dùng lực không được vững mà cúi đầu cắn mạnh vào bàn tay của Bạch Nhược Quân rồi đanh giọng chất vấn: “Bạch Nhược Quân, anh điên vừa vừa phải phải cũng có mức độ thôi chứ? Lâm Lâm thì cướp gì của anh mà anh nỡ đối xử với anh ấy như vậy chứ!”

Bàn tay vừa bị Tống Mạn An cắn cho đến đau mà rụt lại, Bạch Nhược Quân hạ giọng trầm trầm mà nguy hiểm: “Không cướp gì của tôi sao? Cô chắc chưa?”

“Tôi tin anh ấy!”

“Tống Mạn An!” Trước lời không muốn nghe, Bạch Nhược Quân liền sấn tới cánh tay bóp lấy cổ của Tống Mạn An hằn giọng đầy giận dữ.

Cười nhạt, Tống Mạn an nhìn thẳng vào đôi mắt của Bạch Nhược Quân nhẹ giọng: “Nếu anh vẫn khăn khăn khẳng định anh ấy cướp đồ của anh vậy anh nói tôi nghe xem anh ấy đã cướp gì của anh?”

Bạch Nhược Quân im lặng không trả lời!

Tống Mạn An lần nữa cười nhạt, cô muốn gạt cánh tay của Bạch Nhược Quân ra nhưng lại không thể, đành phải chịu trận cô lắn lắc nhẹ đầu: “Anh không nói được chứng tỏ là không có!”

“Đừng vô duyên vô cớ xuống tay với Lâm Lâm! Thả tôi ra tôi đưa anh ấy đến bệnh viện!”

“Không được đi đâu hết!” Bạch Nhược Quân không chấp nhận lời của Tống Mạn An mà hét lên.

Bạch Nhược Quân không cho một lí do liền lôi đầu Tống Mạn An đứng lên, một lực anh vác cô lên vai hầm hầm mà đi thẳng lên lầu, Tống Mạn An tất nhiên cũng sẽ không hợp tác mà trên vai Bạch Nhược Quân liền liên tục mà gào thét: “Thả tôi xuống.... Anh tính làm gì tôi.... Lâm Lâm anh ấy....”

Lời Tống Mạn An còn chưa dứt, cô đã nghe thấy Bạch Nhược Quân dập mạnh cửa phòng, không một chút nương tình Bạch Nhược Quân thả mạnh Tống Mạn An xuống giường, cả người bật nảy lên một cái do độ đàn hồi của chiếc giường, vì quá bất ngờ nên Tống Mạn An liền nhíu mày, phản ứng trong vô thức cô muốn đẩy anh ra nhưng lại bị cơ thể nặng nề của Bạch Nhược Quân trực tiếp nằm đè lên người mà bất thành.