Nhưng rồi bước chân còn chưa ra đến khỏi cổng, hệ thống chống trộm trong căn biệt thự của Bạch Nhược Quân đã được kích hoạt mà kêu lên inh ỏi, ngay lập tức dừng lại, Ninh Lâm cười ra nước mắt mà ôm Tống Mạn An chậm chạp từng bước từng bước chân một xoay người lại đối diện với Bạch Hạc Hiên đang đi tới, bước chân Ninh Lâm lùi ra phía sau thêm mấy bước, hệ thống chống trộm kêu mỗi ngày một lớn hơn.
Bạch Nhược Quân dồn bước chân Ninh Lâm đến anh nỗi không còn dám lùi dù chỉ là một bước nhỏ, cong nhẹ khóe môi Bạch Nhược Quân đưa tay xoa xoa nhẹ cổ tay mình cợt nhã: “Không định chạy nữa sao?”
Đầu ngoái lại nhìn về phía sau, ánh sáng đỏ chói đang lập lòe khắp nơi. Đúng lúc ba hồi “tút.... tút.... tút....” vang lên, Ninh Lâm liền hoảng loạn căm căm lửa hận mà gằng giọng:“Bạch Nhược Quân mày đúng là tàn ác hơn tao nghĩ!”
“Tùy mày nghĩ thế nào cũng được!” Bạch Nhược Quân không nặng không nhẹ mà đáp lời, nhàn nhã hai cánh tay lần nữa lại vươn đến trước mặt của Ninh Lâm, anh bấy giờ là kẻ đắc thắng mà ra lệnh:“Trả Mạn An lại đây cho tao!”
“Tao cứ không trả thì sao?” Ninh Lâm kiên quyết mà cố chấp.
“Tao giết mày!” Bạch Nhược Quân cũng chẳng chút nương tình mà dứt khoát.
“Bạch Nhược Quân mày không yêu em ấy hà cớ gì phải cố chấp đến như thế?”
Hai bàn tay cuộn chặt thành nắm đấm, Bạch Nhược Quân bị lời nói của Ninh Lâm làm cho lung lay.
Nghi ngờ chính bản thân Bạch Nhược Quân tự hỏi rốt cuộc anh có yêu Tống Mạn An không? Tại sao lại cố chấp muốn giữ cô lại? Tuyệt đối lại không muốn buông tay cô?
Nhưng rồi đến cuối cùng sự cố chấp trong tiềm thức của Bạch Nhược Quân vẫn không cho phép bản thân anh rung động hay có những suy nghĩ chệch hướng, việc buông tay tha cho Tống Mạn An chính là không thể, cô vẫn chưa trả đủ cho anh, đúng vậy, vì là chưa trả đủ nên anh mới không thể tha cho cô, định bụng là thế đôi mắt đã chuyển dần sang đỏ au, Bạch Nhược Quân nghiến răng ken két: “Ninh Lâm tao nhắc lại lần nữa: trả hay không trả?”
Trước sự kiên quyết của Bạch Nhược Quân, bấy giờ lại không còn lại đường để lui, Ninh Lâm hết cách đành nhịn nhục mà lên tiếng: “Tao có thể cầu xin mày không?”
Lời Ninh Lâm vừa dứt, Bạch Nhược Quân liền bật cười, ý tứ hết sức giễu cợt mà “Ồ!” lên một tiếng.
Như cũng đang rảnh rỗi Bạch Nhược quân liền điểm tay lên thái dương vờ đang suy nghĩ, nét mặt trông thật sự rất trầm tư, tay day day nhẹ thạ dương, Bạch Nhược Quân cho rằng mình đủ kiên nhẫn để tham gia vào cuộc chơi trước mắt mà cố tình: “Vậy để tao nghĩ thử xem.....”
Đầu bỗng chợt nghĩ ra gì đó Bạch Nhược Quân chỉ thẳng tay vào người của Ninh Lâm rồi dần dần hạ tầm ngón tay mình xuống mặt đất: “Thử quỳ xuống cầu xin tao xem sao.... Nếu mày khiến cho tao hài lòng có thể tao sẽ suy nghĩ lại mà thả mày cùng tình yêu của mày đi thì sao!”
Ninh Lâm nghe xong liền chua chát lòng mà cười trong đau đớn, nhưng rồi nhìn xuống cơ thể đầy thương tích của Tống Mạn An, Ninh Lâm liền không nỡ, hết cách anh đành phải cố nhịn nhục thêm lần nữa, dẹp tất cả mặt mũi sang một bên, Ninh Lâm ôm chặt Tống Mạn An trong tay mình, hai đầu gối không ngờ lại dần dần khụy xuống, rồi quỳ hẳn xuống dưới nền đất lạnh lẽo, anh cúi đầu vừa hay lúc này lại có một giọt nước mắt trong veo nóng hổi nơi khóe mi của anh rơi xuống, vô tình lại chạm vào khuôn mặt nhợt nhạt của Tống Mạn An điểm thêm sự cô quạnh thê lương cho cả hai.
Mi mắt khẽ khép hờ trấn an, Ninh Lâm mở mắt ngẩng đầu lên chăm chăm quan sát góc mặt của Bạch Nhược Quân từ gó độ ở dưới đất lên, khàn giọng nhẫn nhịn: “Tao xin mày đó Bạch Nhược Quân..... Mày nể tình chúng ta từng là bạn bè của nhau mà buông tha cho em ấy đi có được không?”