Lại không đồng tình, Tống Mạn An nhích đầu né tránh sự vuốt ve của Bạch Nhược Quân:“Tôi không muốn!”
“Tống Mạn An, ngoan ngoãn cho tôi!” Lần này Bạch Nhược Quân không hề nhượng bộ anh cố tình gằng giọng dùng ánh mắt cảnh cáo mà dọa nạt Tống Mạn An.
Tống Mạn An ngay tức khắc liền chùn xuống, cô không có thêm bất kì biểu hiện nào chống đối hay là muốn làm loạn lên nữa, tạm thời sự hoà hoãn này cũng làm cho không khí trong caem phòng dịu xuống hơn rất nhiều.
Bạch Nhược Quân bấy giờ mới đặt mông ngồi xuống giường, bên cạnh Tống Mạn An nhỏ giọng như đang dỗ dành:“Mạn An nghe lời tôi chỉ cần vài tháng thôi, tôi bảo đảm sẽ không ảnh hưởng hay làm hại gì đến cô cả!”
“Tất cả chỉ là muốn tốt cho cô thôi!”
Lời nói vừa dứt khỏi đầu môi bỗng dưng Bạch Nhược Quân lại rùng mình, anh tự mình cũng chẳng hiểu nổi tại sao bản thân lại có thể nói ra những lời này, nhưng điều đáng nói hơn ở đây là anh lại nói được với Tống Mạn An, cái người mà trước đây anh từng ghét cay ghét đắng, anh chỉ hận không thể khiến cho cô khổ sở mà chết đi.
Anh điên rồi!
Là anh không thể ngăn cản bản thân mình ngừng phát điên!
Nhưng Tống Mạn An thì thật không hiểu lời Bạch Nhược Quân, nói chính xác là cô không tin tưởng anh, một người trước nay đối với mình vẫn luôn là một nổi ám ảnh không thể dứt ra thì làm sao cô có thể dễ dàng giao phó niềm tin của mình cho người ta thêm một lần chứ?
Lần đầu cô đã quá sai khi quyết định bước chân vào trong mối quan hệ này rồi!
Lần thứ hai không đáng một chút nào!
“Anh cần gì phải nhọc lòng như thế, không phải chỉ cần tôi chết đi anh sẽ được như ý nguyện sao?” Khóe mi khép hờ chảy dài một giọt nước mắt, Tống Mạn An nhẹ tênh hóa cái chết mà lên tiếng.
Mi mắt chớp nhẹ, đứng trước câu hỏi hốc búa của Tống Mạn An, Bạch Nhược Quân hiện giờ chẳng biết phải lời thế nào, nếu là trước kia có lẽ Bạch Nhược Quân anh đã thẳng thắn chỉ thẳng vào mặt cô mà nói rằng: Được..... Vậy thì cô đi chết đi, chết để đền mạng cho Vy Vy của anh.
Nhưng còn bây giờ tại sao đến một lời anh cũng không thể mở miệng.
Anh là đang vì cái gì chứ?
Rõ ràng hận Tống Mạn An nhiều đến như vậy!
Hai năm qua anh cứ luôn cho rằng chỉ cần khiến cho Tống Mạn An đau khổ sống còn đau nhiều hơn chết trăm nghìn lần anh sẽ thấy vui, linh hồn của Lý Vy cũng sẽ được an ủi.
Ngờ đâu lại không phải như vậy, thực tế lại nói với Bạch Nhược Quân anh rằng anh không cách nào có thể cảm thấy thanh thản khi dày vò Tống Mạn An.
Hai năm qua mỗi lần anh đày đọa cô, tra tấn cô về tinh thần cũng là lúc thần kinh trong anh luôn chịu đựng căng thẳng đến tột độ, trái tim trướng lên đầy nhức nhối.
Chỉ là anh không chấp nhận điều đó.
Đó là điều anh không được phép có với kẻ đã hại chết người con gái mình từng yêu hơn tất cả!
Với suy nghĩ như thế, mỗi lần tâm loạn Bạch Nhược Quân đều tìm đến chất kích thích để thư thả, anh cố ý muốn giấu nhẹm đi tất cả nhưng cảm xúc không nên có trong lòng mình.
Để rồi hôm nay khi nhìn thấy Tống Mạn An trong tình cảnh như thế này anh lại một lần nữa không thể che giấu nổi bản thân mình.
Luôn tự nhắc nhỡ rằng có lẽ đối với Bạch Nhược Quân anh cô chỉ là một thoái quen. Nhưng mà anh đâu biết rằng người ta vẫn thường hay nói một khi đã là thoái quen thì con người ta lại không thể bỏ.
Hít một hơi thật sâu, Bạch Nhược Quân ổn định lại tinh thần, khóe môi cong nhẹ nhưng lại chẳng giấu nỗi sự ưu phiền:“Ăn nói buông thả! Tống Mạn An cô đúng là không tỉnh táo, không tỉnh táo đến hồ đồ luôn rồi!”