Tiếng náo loạn từ bên trong căn phòng nhỏ của Tống Mạn An không biết từ khi nào đã phá luôn sự yên ắng trong căn nhà hiện tại, Bạch Nhược Quân sáng nay vẫn chưa đi làm do không an tâm về lọ thuốc mà tối qua mình đã thấy ở phòng của Tống Mạn An. Anh tính đợi cô tỉnh lại hỏi cô về lọ thuốc xong rồi mới đi làm.
Thì không ngờ anh vừa mở cửa phòng lại nghe tiếng la hét thảm thiết của Tống Mạn An trong phòng, ngay lập tức anh chạy thẳng đến phòng cô, không một động tác thừa anh mở cửa xông thẳng vào phòng cô, nhìn thấy Tống Mạn An đang lăn lóc dưới sàn nhà, mảnh thủy tinh hỗn tạp ngỗn ngang quanh cô cũng được dịp mà ghim thẳng vào trong lớp da mỏng của Tống Mạn An, máu tươi tanh nồng rỉ khắp sàn nhà, vừa nhìn thôi cũng khiến cho người ta lạnh sống lưng, nhưng còn Tống Mạn An thì vẫn không ngừng làm đau bản thân mình, móng tay cô cứ thế liên tục bấu chặt vào da thịt bật máu cho đến khi khắp người đều không còn chỗ nào lành lặn.
Bạch Nhược Quân túng quá không biết làm thế nào, tay chân cuống quýt không thôi, sau khi đã kịp định thầnh lại anh liền ngay lập tức lao vào chỗ của Tống Mạn An, ngồi thụp xuống nhà sàn cũng không kịp để ý dưới chân đã giẫm phải bao nhiêu mảnh thủy tinh, Bạch Nhược Quân ôm lấy cơ thể nhỏ bé tanh nồng mùi máu của Tống Mạn An tay khẽ vỗ vỗ nhẹ vào mặt cô mà gọi: “Mạn An, Mạn An cô bình tĩnh chút đi....”
Tống Mạn An dường như cũng chẳng còn đủ tỉnh tái đê nghe thấy lời của Bạch Nhược Quân, cô cứ thế trong vô thức mà liên tục liên tục ghim thẳng móng tay vào trong cơ thể mình, đầu tóc thì rối bù, khuôn mặt đã trắng bệch nhuốm toàn nước mắt nhìn cô chẳng khác nào một xác sống.
Nhìn cảnh tượng trước mắt Bạch Nhược Quân cũng chẳng biết làm thế nào, anh chỉ cố gắng ôm lấy Tống Mạn An thật chặt thật chặt trong lòng mình, bàn tay lớn giữ chặt lấy hai tay cô ngăn cản cô tiếp tục tổn thương cơ thể mình.
Nhưng càng như thế Tống Mạn An càng cảm thấy bức rức hơn cô chẳng cách nào giải tỏa áp lực trong lòng mình, là cô đang kiềm nén, kiềm nén đến điên dại!
Trong lòng Bạch Nhược Quân, Tống Mạn An gào xé hai chân cứ thế mà giãy nảy vốn đã bị thương lại còn nặng hơn, cô gào khóc trong đau đớn lẫn tuyệt vọng: “Thả tôi ra.... Thả tôi ra đi mà.... Tôi sẽ chết mất....”
“Thuốc! Thuốc của cô!”
Bạch Nhược Quân nhìn Tống Mạn An mà nhớ đến lọ thuốc tối qua mình đã lấy đi, xoay đầu anh nhìn dám người làm vẫn còn đang đứng ở cửa run run mà nhìn vào thét lớn: “Qua phòng tôi lấy lọ thuốc tôi bỏ trên bàn qua đây!”
Nhìn đám người làm vẫn còn đứng đó chưa có dấu hiệu sẽ đi Bạch Nhược Quân quát: “Nhanh lên!”
Cuối cùng trong đám người làm cũng có người hốt hoảng mà chạy đến phòng của Bạch Nhược Quân tìm lọ thuốc, vì phòng của bọn họ cách nhau khá gần nên việc lấy thuốc cũng khá nhanh, người làm cầm lọ thuốc đem vào chỗ của Bạch Nhược Quân, nhìn xuống Tống Mạn An có phần hơi run rẫy.
Bạch Nhược Quân bấy giờ cũng chẳng còn có thời gian mà nghĩ ngợi, theo bản năng anh vội vàng: “Mở lọ thuốc ra đem một viên bỏ vào miệng cô ấy”
Người làm ngay lập tức theo chỉ thị của Bạch Nhược Quân mà đem một viên thuốc đến trước khuôn miệng của Tống Mạn An nhưng lại bị cô vùng vằng đụng trúng cho mà xẩy tay làm rớt viên thuốc xuống sàn.
Nhíu mày Bạch Nhược Quân khó chịu đem Tống Mạn An xiết chặt vào lòng mình chân kẹp lấy người cô, tay đưa ra anh bóp lấy cằm cô ép cô há miệng ghìm lại rồi ra lệnh cho người làm: “Bỏ thuốc vào.... Nhanh lên!”
Viên thuốc lần này khá thuận lợi mà được đưa vào miệng của Tống Mạn An, nhưng tạm thời thuốc vẫn chưa có tác dụng, Tống Mạn An vẫn còn cố giãy giụa không chịu yên.
Bạch Nhược Quân thì vẫn cứ thế ngồi dưới sàn nhà ôm lấy cơ thể đầy thương tích của Tống Mạn An chờ viên thuốc phát huy tác dụng.