Chưa Từng Là Thế Giới Của Anh

Chương 1: Anh không yêu cô




“Tống Mạn An cô ta chết ở xó nào rồi?”

Mi mắt đỏ au, khuôn mày cau có Bạch Nhược Quân hùng hùng hổ hổ mà xới tung tất cả giất tờ tài liệu ở trên bàn làm việc xuống dưới sàn nhà, anh điên tiết mà quát lớn, trợ lýHồng đứng ngay bên cạnh chân tay liền mềm nhũn ra mà run lẫy bẫy.

Anh tay ngay lập tức liền cuống quýt hết lên mà cúi đầu lắp bắp: “Sáng nay cô Mạn An đã đem tài liệu qua chỗ của đối tác rồi ạ! Đến bây giờ vẫn chưa thấy cô ấy trở về!”

Mày cau lại Bạch Nhược Quân vuốt mặt đầy bực tức, mắt như dao gâm anh chỉ thẳng tay đến vị trí của trợ lý Hồng mà quát: “Đến tận nơi lôi đầu cô ta về đây ngay cho tôi!”

Lần này trợ lýHồng đến một lời cũng chẳng dám hé răng dù chỉ nữa lời.

Bạch Nhược Quân đã thực sự nổi giận!

Ngay lập tức trợ lý Hồng liền rời khỏi phòng làm việc của Bạch Nhược Quân, cậu ta huy động tất cả nguồn lực để tìm Tống Mạn An về cho Bạch Nhược Quân càng nhanh càng tốt.

Không phụ lòng của trợ lý Hồng nữa tiếng sau Tống Mạn An liền hớt hãi mà chạy về Bạch Thị, ngay lập tức cô giao lại hợp đồng vừa kí được cho trợ lý Hồng mà nhanh chân chạy lên phòng của Bạch Nhược Quân, lòng nôn nóng đến độ sắp bốc hỏa, thang máy thi thoảng lại dừng đoán người ra vào, Tống Mạn An liên tục nhìn đồng hồ.

“Ting!”

Cửa thang máy vang lên một tiếng, Tống Mạn An liền theo hướng phòng làm việc của Bạch Nhược Quân mà chạy.

Đứng trước cửa phòng anh cô hít một hơi thật sâu, chỉnh chỉnh lại quần áo trên người mình, Tống Mạn An liền nở một nụ cười vươn tay đẩy cửa mà bước vào.

Mỗi bước đi đều giẫm phải những trang tài liệu đang nằm la liệt trên sàn, muốn cúi người nhặt mớ tài liệu nhưng điều kiện trước mắt không cho phép.

Tống Mạn An đi đến đứng trứic bàn làm việc của Bạch Nhược Quân. Mi mắt khẽ khớp, đôi tay có phần hơi run run cô thấp giọng: “Chủ tịch Bạch anh tìm tôi!”

Đáy mắt vẫn còn đang ở ngoài khung cửa, Bạch Nhược Quân đang trong tư thế ngồi quay lưng lại với Tống Mạn An, đôi chân vắt chéo, khóe môi cong lên đầy hiểm nghi anh quay nhẹ ghé một cái liền đối diện với Tống Mạn An, lưng tựa vào thành ghế đầu hơi ngã về phía sau anh hếch mặt lên, ánh mắt trừng trừng như muốn ăn tươi nuốt sống Tống Mạn An: “Tối hôm qua tôi bảo cô phục vụ cho Tô tổng tại sao lại đánh ông ta bị thương?”

Đôi vai gầy run nhẹ, Tống Mạn An nhìn người đàn ông trước mắt mà lòng ngỗn ngang, rõ ràng cô là vợ được anh đường đường chính chính cưới về, anh bắt cô làm thư kí cho anh cô chấp nhận được, nhưng tại sao anh lại bắt cô lấy thân để thực hiện giao dịch làm ăn được cơ chứ?

Cô biết năm xưa là do cô có lỗi cho nên mới khiến Lý Vy rời xa anh, nhưng rõ ràng đó là một tai nạn, cô cũng chẳng hề cố ý, cô thừa nhận cô yêu anh là thật nhưng cô chưa bao giờ có cái suy nghĩ bẩn thiểu đến độ sẽ đâm chết Lý Vy để được gả cho Bạch Nhược Quân anh cả.

Tại sao anh cứ khăn khăn tai nạn năm đó là do cô ý?

Cô không đáng tin đến như vậy sao?

Cố ném lòng mình, Tống Mạn An gượng cười: “Chủ tịch Bạch việc ngủ với đối tác để đổi lấy hợp đồng không phải là phận sự của tôi, mong anh thông cảm cho!”

“Tô tổng nếu có phiền hà gì phiền anh chuyển lời với ông ta hãy liên hệ trực tiếp tôi, tôi sẽ chịu trách nhiệm với hành vi của mình nếu sai trái!”