Chưa Từng Hối Hận Khi Yêu Anh

Chương 3




7.

Quyết định là vậy, nhưng khi lên xe tôi lại không biết phải nói gì. Hai từ "hiep dam" thật sự quá khủng khiếp, nó như muốn xé nát trái tim tôi khiến tôi khó có thể nói ra bằng lời.

Nhìn lại bạn trai của tôi, anh rất đẹp trai. Chúng tôi chỉ mới xa nhau chưa lâu nhưng cảm giác cứ ngỡ đã xa nhau cả đời. Rõ ràng vẫn là thế giới này, nhưng dường như tất cả mọi thứ đã thay đổi. Thế giới của tôi đã thay đổi rồi.

Trương Minh Dịch chăm chú lái xe, đôi môi mỏng mím chặt, sắc mặt không vui.

"Em đừng nghĩ có mỗi mình em biết giận…", anh chủ động phá vỡ sự im lặng: "Em nói đi, tại sao đêm hôm khuya khoắt, em lại đi dạo một mình như vậy? Sao em không trả lời điện thoại của anh?"

Trước những câu chất vấn của anh, tôi hoàn toàn gục ngã: "Tại sao cứ phải làm cảnh sát? Tại vì sao anh cứ phải trở thành cảnh sát mới được?

Tôi òa khóc: "Tại sao? Tại sao anh cứ muốn lôi em vào chuyện này?"

Anh sửng sốt quay lại nhìn tôi: "Gì vậy? Em quá kích động rồi đấy. Lại tính cãi nhau vì chuyện này nữa à? Chẳng phải khi ấy chúng ta đã vui vẻ đồng ý cả rồi sao? Sao tự nhiên giờ em lại khóc?"

"Lúc ấy em đồng ý là vì em nghĩ, trong hai người nhất định phải có một người thỏa hiệp!" Tôi không kiểm soát được tâm trạng: "Nếu lúc ấy em đòi chia tay, liệu anh có còn kiên định với ước mơ trở thành cảnh sát không?"

Anh không trả lời ngay mà im lặng nhíu chặt mày, một lúc sau mới nói: "Em đừng gây chuyện nữa được không? Anh thực sự rất mệt."

Ừ, em cũng mệt mỏi lắm! Em chỉ muốn sống một cuộc đời bình thường, thật sự bình thường, không muốn phải tiếp xúc với những người, những việc khủng khiếp như thế này. Dẫn tới những mệt mỏi như ngày hôm nay, có lẽ là do hai chúng ta không hợp.

Đây chỉ là suy nghĩ trong đầu mà tôi không thể nói ra bằng lời được, dù có kích động đến mấy cũng sẽ không nói ra.

Giống như lúc ấy, tôi không thể nói ra câu "chia tay" với anh, bây giờ cũng thế, bởi vì tôi thực sự rất yêu anh, yêu anh sâu nặng.

"Ann hy vọng hai chúng ta có thể bình tâm suy nghĩ lại!" Trương Minh Dịch bình tĩnh lại: "Hai chúng ta không còn là trẻ con nữa rồi, cuối năm nay sẽ kết hôn, nhưng em vẫn luôn cư xử như một đứa trẻ bướng bỉnh, cứng đầu. Vì sao em lại đột nhiên kích động như thế? Em có biết hôm nay anh đã phải xử lý vụ án gì không?"

"Án mạng! Một người đàn ông, tạm gọi là A đi, đã giet B là người cùng làng. Nguyên nhân là vợ của A bị B cưỡng hiep vào đêm hôm trước trong lúc đang một mình tản bộ. Sau khi về nhà, cô ấy đã khóc lóc kể lại với A, A tức giận, mất lý trí, cầm d//ao đâm chet B."

"Đương nhiên là anh không đổ lỗi sai cho phụ nữ vì đã đi dạo một mình vào ban đêm. Anh chỉ hy vọng em biết cách tự bảo vệ chính mình, tránh để xảy ra những rủi ro không đáng có. Em có nhất thiết phải lang thang bên ngoài một mình chỉ vì giận dỗi với anh như thế không?"

"Em phải biết là, không phải lúc nào anh cũng có thể đưa đón em kịp thời được. Cũng giống như hôm nay, cả đội đã muốn em cùng tới đó đợi, nhưng em lại khăng khăng không chịu đi cùng anh mà lại hờn dỗi bỏ đi. Anh biết làm sao được? Đành phải để em tự bắt xe về nhà, nhưng em lại không về nhà mà cứ lang thang mãi, nhất quyết làm trái lời anh. Hạ Vân Mộng, đã đến lúc em phải trưởng thành hơn rồi!"

Đầu tôi ong ong, hoàn toàn không nghe được những lời sau đó của anh, tâm trí chỉ dừng lại ở vụ án hôm nay anh xử lý.

"A sẽ bị xét xử như thế nào?" Tôi hỏi anh: "B mới là kẻ phạm tội trước, A chỉ đang bênh vực vợ mình."

"Tội cố ý giet người phải bị pháp luật trừng trị thích đáng. Trả thù cho vợ là động cơ của A, nhưng đó không phải là cái cớ để anh ta phạm tội." Trương Minh Dịch nói tiếp: "Phạm tội chính là phạm tội, phải bị trừng trị nghiêm minh!"

Phạm tội là phạm tội! Câu nói quen thuộc này… Hàn Sí đã nói, ở vụ bắt cướp bốn năm trước, Trương Minh Dịch cũng từng nói câu này.



"Nếu không may gặp phải loại chuyện này, em phải bình tĩnh, dùng pháp luật để trừng trị thay vì kích động dùng d//ao.". Anh tiếp tục: "Bản chất của A là một người đàn ông lương thiện và sống rất có trách nhiệm. Nhưng chỉ vì một hành động quá bốc đồng trong lúc kích động, anh ta đã tự hủy hoại đi chính cuộc đời của mình.".

"Minh Dịch!". Tôi khó khăn mở lời: "Nếu chuyện đó xảy ra với em, anh sẽ làm gì?".

"Gì cơ?".

"Chỉ là… là…".

"Em đang nói linh tinh gì đó?".

"Ý em là nếu như.".

Anh im lặng.

Tôi nghiêng đầu, lo lắng nhìn anh, sắc mặt anh đang cực kỳ căng thẳng.

"Anh sẽ giet chet hắn!". Trương Minh Dịch bình tĩnh trả lời.

8.

Hai chúng tôi ở bên nhau đã nhiều năm rồi, tôi hiểu rất rõ tính cách của anh. Trương Minh Dịch nói được thì sẽ làm được!

Từ nhỏ, anh có thể là một đứa trẻ ngoan, nhưng anh cũng có thể vì tôi mà trở thành một đứa trẻ hư, đánh nhau với bạn học, bị nhà trường phê bình.

Bây giờ trưởng thành rồi, anh đã trở thành một người cảnh sát giỏi, công tư phân minh, nghiêm túc thực thi pháp luật. Nhưng anh cũng có một điểm yếu, chính là tôi.

Tương lai của anh đang rộng mở, anh không thể tự hủy hoại chính mình vì tôi được. Thế nên, tôi không thể nói.

Đương nhiên, tôi cũng không thể nào báo án được. Anh là cảnh sát, một khi tôi báo án lên hệ thống cơ quan cảnh sát, chắc chắn sẽ không giấu được anh.

Trương Minh Dịch đưa tôi về tận nhà, dặn dò thêm vài lời rồi rời đi, hoàn toàn không nhận ra điều gì bất thường ở tôi.

Tôi đứng dưới vòi sen và ra sức kỳ cọ rất lâu. Mọi vết nhơ sinh lý để lại trên người tôi đều bị cuốn trôi theo dòng nước. Tôi cứ thế tiêu hủy bằng chứng phạm tội của kẻ đó.

Toàn thân tôi có đủ vết bầm tím, cổ tay hằn lên vết trói, đều là những dấu tích không thể cứ dùng nước là xóa được. dù vậy, tôi vẫn liên tục chà xát đến nỗi vùng da đó sưng đỏ, da sắp bong ra tới nơi.

Tôi đã rửa đi rửa lại rất lâu như thể đã bị ám ảnh và lo âu quá độ. Thế nhưng, ngoại trừ việc nhiều thêm cảm giác nóng rát da thịt, tôi không thể nào loại bỏ cảm giác bẩn thỉu về mặt tinh thần.

Tôi tuyệt vọng, bất lực ném mạnh quả bóng tắm xuống sàn, ngồi thụp xuống, òa khóc nức nở.



Tôi thực sự không hiểu, vì sao mọi chuyện lại phát triển theo hướng này? Hôm nay vốn dĩ là một ngày rất đẹp kia mà?

Nhưng, sự thật là mọi chuyện đã đi tới nước này, không có cách gì cứu vãn được. Tôi tự nhủ, đây không phải là thời đại của việc đề cao trinh tiết như xưa kia nữa, lỗi là ở kẻ hiep dam, tôi hoàn toàn vô tội.

Tôi tự cho rằng cách nghĩ này sẽ mang lại cho tôi sự tích cực, nhưng thực tế là không có tác dụng, bởi vì, nỗi đau và sự sợ hãi mà tôi phải trải qua là hoàn toàn có thật!

Nước mắt và nước nóng hòa vào nhau rơi xuống sàn phòng tắm. Tôi ôm chặt đầu gối, chuyển sang phương pháp đơn giản và ngu ngốc hơn: tự tẩy não chính mình.

Tôi lẩm bẩm: "Không sao cả! Hạ Vân Mộng, hãy mạnh mẽ lên, sống thật tốt nhé!".

Khi nước mắt đã cạn cũng là lúc tôi biết mình phải làm gì. Tôi không thể lại để Trương Minh Dịch đứng chắn trước mặt mỗi khi có chuyện xảy ra như hồi còn bé nữa. Tôi đã dựa dẫm, ỷ lại vào anh đủ lâu rồi. Đã đến lúc tôi phải nỗ lực vượt qua mọi chuyện, một mình!

9.

Tắm xong, tôi ra hiệu thuốc mua thuốc giảm đau và thuốc tránh thai khẩn cấp. Về nhà, sau khi uống thuốc xong, tôi nằm trên giường, hai mắt mở to nhìn lên trần nhà. Bao nhiêu bi thương tràn về tâm trí, tôi bất giác nhớ lại những lời tên khốn Hàn Sí đã nói lúc trước. Hóa ra, tôi thật sự có ấn tượng với hắn.

Tôi và Trương Minh Dịch đều học tại các trường đại học trên địa bàn thành phố. Bốn năm trước, cả hai đều đang đi học, anh ấy học học viện cảnh sát, tôi học trường khác.

Một ngày nọ, khi chúng tôi đang hẹn hò thì nghe thấy có tiếng hô hoán phát ra từ một con ngõ gần đó, Trương Minh Dịch lập tức phản ứng, chạy tới.

Khi ấy, tôi thận trọng đi theo anh và chỉ đứng từ xa quan sát. Trương Minh Dịch dặn tôi đợi anh ở một quán ăn vặt gần đó, sau đó áp giải tội phạm tới đồn cảnh sát rồi mới quay lại tìm tôi. Thời gian trôi qua, tôi đã quên mất chuyện này.

Tôi chưa bao giờ tưởng tượng được, chuyện của bốn năm trước lại chính là điềm báo cho chuyện tồi tệ xảy ra ngày hôm nay.

Con đường nhỏ tối tăm, những tòa nhà dang dở hoang tàn, màn đêm đen đáng sợ. Một mớ những hình ảnh hỗn loạn ngập tràn trong tâm trí tôi khiến tôi không thể nào ngủ được, cứ mở mắt nhìn trời tới tận lúc bình minh.

Khoảng bốn giờ sáng, tôi mở điện thoại, lên mạng tìm hiểu một chút kinh nghiệm của những người từng không may gặp chuyện như tôi.

Bước một: báo cảnh sát, thu thập chứng cứ phạm tội. Bỏ qua!

Bước hai: kiểm tra thân thể.

Tám giờ sáng, tôi một mình chạy tới Khoa Phụ khoa và các bệnh truyền nhiễm của bệnh viện thành phố để kiểm tra, đồng thời sử dụng thuốc ngăn chặn AIDS và các loại kháng sinh phòng ngừa. Tuy nhiên, nhiều bệnh có thời kỳ ủ bệnh, không thể cho kết quả ngay sau khi kiểm tra được.

Suốt một tuần sau đó, tôi sắp xếp công việc ở hiệu sách, bàn giao lại cho nhân viên tên Tiểu Ngô trông coi cẩn thận, một mình chạy qua chạy lại bệnh viện rất nhiều lần. Tôi đã gặp bác sĩ, tra cứu rất nhiều thông tin, nhận được những lời tư vấn tâm lý cần thiết và trải qua hết một tuần với đủ loại hoang mang.

Cũng may là trong một tuần này, Trương Minh Dịch rất bận, thật sự không có thời gian chăm sóc cho tôi.

Hôm đó, khi đang thu dọn quần áo, một mảnh giấy rơi ra từ túi áo của tôi, bên trên có viết ra một địa chỉ: Khu chung cư Bình Minh. Bấy giờ, tôi mới sực nhớ ra lời hẹn của Hàn Sí.

Tôi chỉ còn một tuần để huy động đủ hai trăm nghìn NDT mà không được để cho gia đình và bạn trai biết chuyện nếu không muốn mọi chuyện trở nên rắc rối hơn!