Chưa Từng Hối Hận Khi Yêu Anh

Chương 1




1.

Bạn trai tôi là cảnh sát hình sự, quanh năm suốt tháng bận bịu với công việc.

Ngày 18 tháng 02, cuối cùng anh cũng được nghỉ một ngày phép, chúng tôi đã hẹn nhau đi chơi công viên giải trí nằm ở ngoại ô.

Đến tối, một cuộc điện thoại từ đội hình sự báo xảy ra một vụ án ở đâu đó, yêu cầu anh phải tới hiện trường ngay lập tức. Buổi hẹn hò của chúng tôi chỉ có thể dừng lại ở đây.

Hiện trường vụ án là ở một vùng nông thôn gần đây, còn nhà tôi ở trong nội thành, phải đi hướng ngược lại. Bạn trai tôi nóng lòng muốn tới hiện trường nhưng lại lo lắng cho sự an toàn của tôi vì trời đã tối mà đường về nhà thì khá xa. Anh hỏi tôi có muốn tới hiện trường với anh không? Tới đó, tôi sẽ ngồi ngoài đợi anh, xong việc, anh sẽ cùng tôi quay trở về thành phố.

"Không!", tôi hờn dỗi: "Anh đi làm việc của anh đi. Em chơi thêm một lúc, lát nữa tự về được."

Anh dỗ dành tôi và ra sức thuyết phục nhưng tôi vẫn nhất quyết không đồng ý, vùng vằng bỏ đi. Vì là mệnh lệnh khẩn cấp nên anh ấy không đuổi theo tôi, chỉ gửi tới hai tin nhắn:

[Em nhớ về sớm nhé. Đi bộ ra ngoài cổng rồi gọi xe mà về!]

[Về tới nhà nhớ nhắn tin cho anh!]

Sau đó, anh vội vàng chạy đi.

Việc bạn trai bị điều động đột xuất ngay trong ngày nghỉ phép là chuyện xảy ra như cơm bữa. Tôi rất hiểu cho tính chất nghề nghiệp của anh nhưng vẫn giận, giận vì anh không chỉ thuộc về mình tôi.

Tính tôi khá lạc quan, trong tiềm thức luôn có niềm tin mãnh liệt vào sự may mắn, không chút mảy may lo lắng về những sự kiện không may chỉ chiếm xác suất rất nhỏ trong các bản tin.

Nhưng, những chuyện xảy ra sau đó đã khiến tôi mỗi lần bất giác nhớ lại đều cảm thấy rùng mình.

2.

Đang vào mùa vắng khách du lịch nên công viên có rất ít người, trời mỗi lúc một tối.

Đêm đầu xuân se lạnh, tôi thu mình vào trong lớp áo khoác ấm, đi loanh quanh thêm hai vòng cho đỡ chán rồi mới rời công viên, chuẩn bị về nhà.



Công viên giải trí nằm ở vùng ngoại ô phía nam, cách khá xa khu dân cư. Tôi có hơi sai lầm khi lên kế hoạch hẹn hò ở chỗ này, bởi nó thực sự không hề thu hút được đông đảo du khách tới tham quan.

Càng nghĩ càng chán, tôi tăng tốc bước chân, muốn ra đường lớn càng nhanh càng tốt để bắt xe về nhà.

Phía bên đường lác đác mấy tòa nhà đang xây dựng dở dang, trong bóng tối vây quanh, chúng như những con thú đang nằm ngủ say, cảnh sắc vô cùng ảm đạm. Sau lưng tôi là màn đêm dày đặc, một cảm giác kỳ quái xuất hiện khiến tôi bất giác lạnh hết sống lưng.

Cả quãng đường vắng chỉ có tiếng bước chân tôi bước đi trống rỗng… Gượm đã! Không chỉ có tiếng bước chân của tôi…

Tim tôi đập thình thịch như trống trận, tôi chăm chú lắng tai nghe ngóng. Có tiếng bước chân của ai đó ở đằng sau, lúc xa, lúc gần. Tôi bước nhanh, người đó cũng bước nhanh. Tôi đi chậm lại, đối phương cũng sẽ chậm bước chân y hệt.

Lúc này, tôi mới cảm thấy hối hận.Tôi bị người ta theo dõi rồi!

Tôi không có gan ngoảnh đầu nhìn lại. Nhịp tim đập mỗi lúc một nhanh, càng lúc càng mạnh. Tôi vội vàng lấy điện thoại ra nhắn tin cho bạn trai, nhưng vì quá hoảng sợ nên tôi không gõ được chữ nào. Tôi ấn gọi, không ai bắt máy, chắc là anh đang lái xe.

Vẫn còn khoảng năm mươi mét nữa mới tới chỗ đèn sáng phía trước. Tim tôi như muốn nhảy vọt lên cổ họng.

Đúng lúc này, một bóng đen áp sát, một bàn tay vỗ nhẹ vào vai tôi. Tôi hoảng sợ tột độ, hét lên một tiếng yếu ớt, hai chân mềm nhũn, ngã quỵ xuống đất.

"Cô có phải là vợ của cảnh sát Trương Minh Dịch không?" Một giọng nam trầm bất ngờ cất lên từ phía sau.

Trương Minh Dịch là tên của bạn trai tôi. Tôi muốn quay lại nhìn xem đối phương là ai thì bất ngờ, một miếng vải đã đưa tới trước mặt, bịt mũi tôi lại. Một thứ mùi rất lạ xông thẳng vào khoang mũi, tôi bắt đầu rơi vào trạng thái bất tỉnh.

Trước khi hoàn toàn ngất xỉu, tôi vẫn nhìn ra được đối phương là một người đàn ông tương đối gầy, khuôn mặt ẩn sau bóng tối, không rõ biểu cảm.

Minh Dịch, em phải làm sao đây? Em không thể trốn thoát được.

3.

Tôi và bạn trai Trương Minh Dịch đã ở bên nhau khá lâu rồi.



Hai chúng tôi là thanh mai trúc mã, lớn lên cùng với nhau. Tôi hơn Minh Dịch một tuổi, nhưng từ nhỏ, anh ấy đã luôn thích được bảo vệ tôi mọi lúc mọi nơi.

Trước khi lên cấp ba, hai chúng tôi luôn bám lấy nhau không rời nửa bước. Chúng tôi chỉ tách nhau ra khi tôi vào học ở một trường trung học khác.

Học lực của tôi không tốt, thi không đủ điểm, trong khi Minh Dịch thì ngược lại. Nh đúng chuẩn con người ta trong truyền thuyết, rất chăm chỉ học tập, thành tích cực tốt, cư xử với ai cũng rất có chuẩn mực.

Nhưng thực ra, tính khí anh rất thất thường. Chỉ cần tôi xảy ra chuyện gì, anh sẽ lập tức gạt bỏ hình tượng con ngoan, trò giỏi để giúp tôi.

Có một lần, vì bị một bạn học trong trường liên tục quấy rối nên tôi đã gửi tin nhắn than phiền với anh. Kết quả là lúc đang trong giờ học, anh lén xem điện thoại, thấy được tin nhắn của tôi thì tức xì khói, bỏ tiết, lao ra khỏi lớp, đạp xe một mạch chạy thẳng tới trường tôi, lôi cổ cậu bạn ấy ra đánh cho một trận. Từ đó trở đi, tất cả mọi người đều biết tôi có một anh vệ sĩ cực kỳ hung dữ, không ai dám làm điều gì không phải với tôi nữa.

Chúng tôi chính thức ở bên nhau từ hồi cấp ba. Có thể nói, tôi lớn lên được gia đình chiều chuộng, có bạn trai bảo vệ, được cả thế giới yêu thương, thế nên luôn vô tư, không hề lắng lo tới những mối nguy hiểm ở bên ngoài xã hội.

Tôi có lòng tin yêu rất đơn giản với thế gian này, chỉ hy vọng bản thân sẽ mãi được sống một cuộc đời bình thường, mỗi một ngày qua đi thật bình dị, gia đình sống hòa thuận và có trách nhiệm với nhau. Tôi nghĩ một cuộc đời hạnh phúc chính là như vậy, bình dị, tươi đẹp, không cần nặng lòng hơn thua với bất kỳ ai.

Nhưng không lâu sau khi hai chúng tôi ở bên nhau, cả hai đã bắt đầu xuất hiện những quan điểm sống và mục tiêu khác biệt, hay nói đúng hơn là đi theo hai hướng khác nhau.

Tôi muốn mở một hiệu sách sát bên ngôi trường cũ, như vậy, mỗi ngày tôi đều có thể nhàn nhã, thong dong đọc sách, uống trà. Trương Minh Dịch lại muốn trở thành cảnh sát hình sự, chiến đấu với tội phạm.

Thời điểm đó, tôi đã có một cuộc tranh cãi nảy lửa với anh, hùng hổ yêu cầu anh phải thay đổi nguyện vọng. Tôi yêu sự tĩnh lặng của thời gian, không hề mong anh sẽ bước trên một con đường chông gai, áp lực. Với mọi yêu cầu của tôi, anh đều đáp ứng vô điều kiện, chỉ riêng lần đó, anh không thỏa hiệp.

Cuối cùng, hai chúng tôi chấp nhận nhượng bộ, mỗi người tự hướng tới ước mơ của mình. Tôi mở một hiệu sách, anh trở thành cảnh sát, cả hai vẫn ở bên nhau.

Nhưng bắt đầu từ lần cãi vã đó, có một điều gì đó đang dần đổi thay. Trương Minh Dịch không còn hỏi ý kiến của tôi về mọi chuyện nữa, cũng không còn thuộc về một mình tôi. Anh không còn muốn bảo vệ một mình tôi, đối tượng cần bảo vệ trở thành tất cả mọi người.

Trước đây, mỗi lần lên lớp, anh luôn len lén xem tin nhắn của tôi và sẵn sàng trốn tiết để chạy tới bênh vực tôi. Nhưng bây giờ, khi tôi cần anh nhất, gọi cho anh, anh lại đang bận lái xe chạy tới hiện trường vụ án, không trả lời điện thoại.

Đương nhiên, tôi không hề có ý đổ lỗi cho anh ấy. Anh đã ngỏ ý dẫn tôi đến hiện trường cùng mình rồi sẽ đưa tôi về nhà sau khi xong việc, là do tôi đã hờn dỗi từ chối không đi cùng.

Anh đã lớn rồi, còn tôi cứ mãi như một đứa trẻ. Anh đã từng kể cho tôi nghe về những vụ án, dạy tôi cách phòng vệ. Nhưng lúc ấy, tôi chỉ đơn giản là lắng nghe chứ không nghĩ đến sẽ có ngày phải vận dụng vào chính mình.

Đó chính là lý do vì sao vào lúc này, tôi lại dễ dàng mất cảnh giác để rơi vào tay kẻ xấu.