Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Chúa Tể Hải Dương

Chương 84: Khoảnh Khắc Quyết Định




Chương 84: Khoảnh Khắc Quyết Định

Vô Hải bổng dưng lên tiếng nói mình có cách khiến cả hai người Vô Địa bất ngờ vô cùng.

Chí Duy bật dậy vội hỏi. "Cách gì?!"

Vô Hải lắc lắc đầu rồi trả lời lại trông như không chắc chắn lắm. "Tao không biết nó có tác dụng không vì đây là lẩn đầy tao thử nhưng mà..."

"Kệ mẹ nó! Mau nói ra cách gì đi!" Chí Duy vô cùng vội vàng và gấp gáp mà hỏi.

Vô Hải từ từ ngồi dây sau đấy nói. "Nước trong không gian của tao hết sạch rồi. Mày mau đi tìm nước đi, có nước thì tạo mới thực hiện kế hoạch này được."

"Cơ mà ở cái nhà máy bỏ hoang này thì mò đâu ra nước..."

Vô Hải vừa dứt lời. Chí Duy liền đã mang ra một thùng nước nước hình chữ nhật đặt ngay trước mặt Vô Hải.

"Hai mươi lít nước! Tao luôn dự phòng cho mày đấy." Chí Duy cười nói. Vô Hải cũng nhếch mồi rồi từ từ đứng dậy.

Cẫu cởi hết áo của mình ra ngoài, để lộ một v·ết t·hương cưc lớn trên vai nhìn xuyên được sang cả bên kia đang không ngừng chảy ra máu.

Cùng với đó là hình săm của mộtccin thủy quái vô cùng hung dữ, dữ tợn, mạnh mẽ kiêu ngạo với cái đầu nằm ngay vị trí tim của Vô Hải.

"Ồ...?" Hình săm này làm cho Vô Địa khá là bất ngờ, cậu hỏi. "Hah? Mày mà cũng chơi săm trổ à?"

"Đây không phải xăm trổ đâu." Vô Hải đơn giản đáp lai rồi cúi đầu nhìn săm của mình mà nói. "Ra đi Hải Kỳ."

Lập tức hình của Vô Hải phóng ra ngoài biến thành Hải Kỳ khiến cjo tròng mắt của Vô Đĩa co lãi, bất ngờ đến mức bật thốt lên.

"Cái Con Mẹ Gì Đây?!"

Không ai trả lời cậu cả. Chí Duy vội mở nắp thùng nước ra rồi để Hải Kỳ chất hết vào trong Không Gian chứa nước của mình. Đồng thời Vô Hải cũng từ từ đứng dậy.

"Vô Địa! Tao cần nhờ mày một chút." Vô Hải đi đến trước đống kiếm máu bao bọc cả cơ thể của Len lại rồi nói.



Vô Địa nghe thấy Vô Hải muốn nhờ mình cái gì đấy thì liền một tay bịt lai vệt thương, một tay chống đất khập khiễng mà đừng dậy.

"Gì?" Sau đấy cậu hỏi một câu. Vô Hải liền đáp lại

"Ngay sau khi mũi khoan của tao đâm vào đống kiếm thiểu năng này, mày sẽ dùng hết sức mình đấm nat nó ra. Thấy thế nào?"

Vô Địa từ từ bỏ v·ết t·hương trên bũng mình ra, nghiến răng nở một nụ cười vui vẻ, hiếu chiến, b·ạo l·ực và vô cùng thích thú mà gầm lên.

"Được thôi!!!"

Vô Hải gật đầu rồi nhìn qua Chí Duy mà tiếp tuc nói.

"Còn mày Chí Duy! Ngay khi Vô Địa vừa gỡ đống kiếm máu này ra, b·ắn c·hết mẹ nó cho tao."

"Ừ!" Chí Duy cũng gật đầu mà nhìn Vô Hải sau đấy liền bắt đầu thiết lập lại bệ đỡ của khẩu súng một chút.

Ban nãy là do tên Len giãy dụa quá mạnh, cộng thêm độ giật kinh khủng của thứ này, hiện tại, hắn đứng yên một chỗ, vô cùng dễ để đục nát não của hắn.

Ngay khi mọi thứ đã chuẩn bị xong. Vô Hải liền kêu "Hải Kỳ!". Hải Kỳ liền hóa thành hình săm trở lai trên người cậu.

Vô Hải hít vào thật sâu, sau đấy thở ra thật nhẹ. Cậu nâng hai tay lên một dòng nước từ vị trí trái tim, vị trí đầu và miệng cùa con thủy quái chui ra một dòng nước.

Dòng nước không ngừng cuộn lại, hóa thành một quả cầu nước. Vô Hải vẫn nhắm mắt lại, vô cùng tâpp trung mà để dòng nước tiếp tục háo thành môt quả cầu nước.

Hai tau Vô Hải hơi rung lên một chút, khiến quả cầu nước tý nữa là rụng xuống.

Vô Địa lẫn Chí Duy đều giât mình một chút, cả Vô Hải vẫn không ngọai lệ. Nhưng cậu đã ngay lập tức bình tĩnh lại được rồi tiếp tục cuộn tròn quả cầu nước này lại.

Dòng nước hai mươi lít biến thành một quả cầu nước rất to lớn. Vô Hải liên tục di chuyển hai cánh tay, hít vào thở ra một cách đều đặn, dần dần yên ổn laip dòng nước bên trong qua cầu nước rồi để nó yên ổn trở lại, không một động tĩnh.

"Hải Kỳ! Làm thôi nào!" Vô Hải sau khi yên ổn được quả cầu nươc liền thì thầm trong đầu.

"Kirk!" Hải Kỳ cũng kêu lên rồi gật đầu. Cả hai tâm trí cùng nhau tập trung, cùng nhau nhau điều khiển, nén quả cầu nước khiến nó từ tử nhỏ lai, thậm chí còn có chút phát sáng lên.



Vô Hải cắm răng cố gắng chịu đựng dùng hết sức mình để nén qua cầu nước này lại kích cỡ gấp đôi một quả bóng rổ.

Vô Địa cùng Chí Duy cũng vô cùng chăm chú nhìn Vô Hải, Chí Duy thậm chí còn đổ mồ một giọt mồ hôi từ trán lăn xuống tận cằm.

Vôi Hải cùng Hải Kỳ, hai tâm trí hợp sức lại, cùng nhau bắt đầu tạo hình cho quả cầu nước. Vô Hải liên tục di chuyển hai tay trông như cậu đang nặn hình cho nó vậy.

Quả cầu nước từ từ biến dãng, thành hình của một thứ có hai đầu chớp nhọn. Vô Hải nuốt nước miếng, gân tay của cậu nổi hết cả lên. Cơn đau tới từ v·ết t·hương trên vai bắt đầu tái phát.

Nhưng Vô Hải cũng phải cô chịu đựng nó. Cẫu cùng Hải Kỳ trông vô cùng chú tâm, như thể hai người bọn họ đã đi tới một thế giới hoàn toàn yên tĩnh, chỉ có họ cùng một quả cầu nước đã biến thành hình chóp nhọn ở hai đầu.

Vô Hải cùng Hải Kỳ cắn, máu phun ra kịch liêt từ vai của Vô Hải, bàn tay của câu hiện lên cả gân đỏ gân trắng gân xanh, trông như đang muốn co lại, nằm chặt lại nhưng không được.

"GAAAAAHHHHHH!!!!" Vô Hải bổng dưng mở bừng mắt ra rồi gầm lên cùng một lúc với Hải Kỳ.

Hai bàn tay vây quả nước hình chóp nhọn của bổng dưng nắm chặt lại với nhau một cái thật mạnh.

Đồng thời cái quả cầu nước hình thoi trước mắt cậu bổng dưng bắt đầu xoay chuyển rồi dần dần tăng tốc, xoáy lại một cách liệt như xoqy nước trên mặt biển hay một c·ơn l·ốc x·oáy khổng lồ.

Vô Hải xoay người, rồi gầm lên ném thẳng quả mũi khoan nước khổng lồ đấy về phía đống kiếm máu đang chất đống lại với nhau mà chỉa thẳng ra bên ngoài ấy.

Đùng!! Mũi khoan nước đục thẳng vào bên trogn đồng kiềm máu, bắt đầu xoáy thẳng vào bên trong, khoan một lỗ to phía trên cái thứ c·hết tiệt này.

Vết nứt bắt đầu lan ra, nước trên mũi khoan bắt đầu tiêu hao nhưng vết nứt phía trên những thanh kiếm băt đầu lan ra nhanh chóng.

Những tiếng răng rắc như thủy tinh bắt đầu vang lên khắp nơi, nhửng mảnh vỡ của đồng kiếm máu văng ra rồi rơi xuống mặt đất.

Mũi khoan máu dần dần yếu đi rồi cuối cùng là hóa thành nước mà rơi xuống mặt đất. Nhưng thay vào đấy, toàn bộ thanh kiếm ở mặt ngoài đã gãy nát, chỉ còn một lớp màng mỏng ở bên trong mà thôi.

Vô Hải hoàn toàn kiệt sức mà ngã xuống, hoàn toàn ngất đi, rơi vào trong giấc ngủ.



"GRAAAAOOOO!!!" Vô Địa đã chuẩn bị từ lâu, mặc kệ v·ết t·hương của mính rách ra nặng hơn mà lao lên, vung ra một đấm mạnh nhất mà cậu có thể vung ra, đấm thẳng vào đống màng thủy tinh máu bên trên.

Rắc... Rắc!!!

Lớp thủy tinh bao quanh Len bắt đầu xuất hiện vết nứt rồi hoàn toàn vỡ tan ra thành từng mảnh nhỏ, để lộ cơ thể còn chưa hồi phục xong của tên Tử Giả ra bên ngoài.

Vô Địa cũng đồng thời đi theo Vô Hải mà ngất đi, cậu đã hoàn toàn đến giới hạn của mình rồi.

Bổng dưng đôi mắt trên khuôn mặt rách nát của hắn ta mở bừng lên, định lao thẳng ra bên ngoài.

Đùng Đùng Đùng Đùng Đùng Đùng!!!

Hàng chục, hàng trăm viên đạn từ khẩu sáu nòng của Chí Duy điên tục bay ra, đục thẳng vào hộp sọ của Len.

Vô số t·iếng n·ổ đốp đốp vang, lên, cày nát da mặt, máu thịt lẫn cơ bă của hắn ta đi. Len đã không đủ thời gian để tạo ra kiếm máu mà bảo về mình nữa.

Hằng trăm viên đãn phóng ra, phá vỡ lớp hộp sọ ngoài của Len, để lộ ra nguyên bộ não nằm ở ngau bên trong đấym

Cạch! Cạch!

Bổng dưng, ngay lúc Chí Duy định ra viên đạn kết liễu cuối cùng, tiếng cạch cạch vang lên, cảnh báo đạn đã hết.

"CÁI CON MẸ NÓ...!!!"

Chí Duy gầm thét lên, bổng dưng tròng mắt cậu hơi co lại như thấy cái gì đấy.

Len vốn sắp ngã xuống thì liền dùng chân dừng lại, đứng vững trên măt đất. Hắn ta ngay lập tức nhún chân, ý định lên tường nhảy rời đi.

Bổng nhưng, hai canh tay Chí Duy vung ra, đan chéo lại với nhau. Vị trí của Vô Địa bỗng dưng bị thay đổi bổ một ai đấy.

Xoét! Anh Thư nhảy lên, ánh mắt sắc bén vung kiếm đâm thẳng vào não của Len. Sau đấy nắm chặt thanh kiếm, chém mãnh xuống một nhát, chia cả hộp sọ cả nảo của hấn ta ra làm đôi.

Nam Thiên Kiếm Kỹ! Thức Thứ Tư!

Hạm Khu!!

Cái bộ não lẫn hộp sọ của Len vốn đã b·ị c·hém ra làm đôi bổng dưng rực lửa, b·ốc c·háy lên một cách kỳ diệu, khiến não của hắn ta bị đốt rụi thành một đống thanh khét.

Rắc! Cánh tay của Anh Thư bổng dưng bị gãy ra làm đôi do đã lỡ dùng quá nhiều sức mạnh vào đòn vừa rồi ngã xuống mặt đất.