Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Chúa Tể Hải Dương

Chương 74: Đánh Xong




Chương 74: Đánh Xong

Đùng!! Đùng!!

Hai t·iếng n·ổ lớn vang lên kịch liệt. Đinh Ba của Vô Hải đập nát bưc tường phía trước cậu, lực chấn động mạnh đến mức vết nứt lan lên cả nóc nhà khiến nó từ nứt ra rồi rơi xuống. Mặt đất cũng bị đập cho nát ra một cái hố lớn rộng năm mét.

Mà bên này, cú đấm của Vô Địa cũng đập mạnh xuống mặt đất, tạo ra nhửng vết nứt kéo dài mười lăm mét nhanh chóng lan ra cực kịch liệt. Đất đá vỡ nát ra thành từng mảnh rồi bị thổi bay đi, tạo ra một cái hố rộng tới tận mười mét.

Chận động từ cú đấm của cậu cũng ảnh hưởng tới ngôi nhà, cộng với chấn động Vô Hải gây ra, khiến những bức tường bắt đầu từ từ đầy ắp những vết nứt rồi đổ nát.

Cả cái trần xi măng cốt thép cũng bắt đầu nát ra thành từng mảnh rồi đổ sập xuống. Cả căn nhà từ từ lan ra những vết nứt dày đặc rồi sụp xuồng như vừa hứng chịu một cơn đ·ộng đ·ất mạnh mẽ nào đó vậy

Anh Thư đừng bên ngoài, ngạc nhiên tới mức ngoác cả mồm với cảnh tưởng trước mắt mình đây.

Mặt cô ngơ ra một hồi do không biết nó gì rồi đành bất lực mà thở dài.

Từ trong đ·ống đ·ổ n·át của căn nhà, Vô Địa đánh bay đống đá trên người mình rồi vác cái cơ thể đang chảy cả đồng máu mà đứng dậy

Vô Hải cũng vung Đinh Ba ra, thổi tung đống đá đang đè trên người mình rồi chống Đinh Ba mà đứng dậy.

"Con mẹ nó hai thằng nhà chúng mày! Thích c·hết à mà tung hết sức vậy?! Tao không can thì hai đứa chúng mày định g·iết nhau thật đấy à?! Hả?!!"

Chí Duy bụi bặm đầy người tức giận vô cùng mà quát lớn lên chửi cả Địa cả Hải.

"Chậc, mày to mồm quà đấy. Bọn tao không có ý định g·iết nhau đâu mà." Vô Hải đứng dậy rồi gãi đầu như thể cảm thấy phiền phức mà nói.

"Xàm Lìn! Tao ngửi thấy mùi xạo chó khắp người mày đấy! Mày tưởng tao không biết à?!" Chí Duy càng bực tức hơn chửi càng to hơn m chỉ tay về phía Vô Hải.

"Đúng đấy, mày nghĩ bọn tao là trẻ con chắc." Vô Địa với cả đống máu tràn ra bên ngoài cười lên mà nói.



"Còn mày nữa đấy thằng cốt đột! Đếch biết điểm dừng à thằng kia?!" Chí Duy chỉ tay về phía Vô Địa rồi càng tức giận hơn mà nói.

"Hơn nữa hai đứa bọn bay còn đánh sập con mẹ nó cả nhà của người ta rồi! Vừa phải thôi chứ hai thằng ngu này!" Chí Duy càng mắng càng hăng, Vô Hải và Vô Địa thì tỏ không quan tâm và cảm thấy phiền phức mà lảng tránh.

Riêng Anh Thư ở bên ngoài thì nhìn Chí Duy rồi nghĩ thầm.

"Ban nãy... khi cậu ta lao vào giữa tên ngốc kia, thì vị trí của hai người họ bổng dưng bị chuyển đổi thì phải... nếu đó là năng lực của cậu ta thì nó khá đáng sợ đấy."

Sau đấy cô lại gần cả ba người rồi nói lớn lên để thu hút sự chú ý của họ.

"Đi nhanh thôi! Âm thanh chiến đấu của thằng ngốc kia gây ra sẽ nhanh chóng hút đám quái vật kia đến đấy!"

Sau khi nghe Anh Thư nói, Chí Duy mới dừng việc mắng chửi lại rồi nhìn hai người Hải Địa mà bảo.

"Đi nhanh thôi!"

Bổng dưng Vô Hải nâng tay lên mà nói. "À, tao b·ị t·hương rồi nên không chiến lấu được đâu, nhờ mày hết đấy."

"Tao cũng vậy, tay phải tao phế mẹ nó rồi." Vô Địa cũng đi theo nâng tay trái lên mà nói.

Chí Duy tức giận nghiến răng rồi triệu hồi ra một khẩu súng. "Hai thằng khốn chúng mày..."

Sau đấy Chí Duy cùng Anh Thư liền dẫn trước, môơ người căn chuẩn, chính xác bóp cò, chỉ dùng đúng một viên đạn bắn vào chỗ yếu hại là g·iết được một con Huyết Hầu.

Một người khác thì nắm chặt thanh kiếm, đường kiếm sắc bén, chém ngang chém dọc chém c·hết từng con một.

Con hai thằng Địa Hải thì ở phía sau mang theo cơ thể dính đầy thương tích mà lết theo sau.



Rất nhanh, sau một quảng đường cày g·iết, cả bốn người đã đến được phòng khám của Khánh Linh.

Vừa mở cửa ra, Chí Duy đã thấy tất cả mọi người đều đã ở đây, bao gồm hai mẹ con Liên Hương.

Khi mẹ của Liên Hương, Liên Hằng nhìn thấy Vô Hải khắp người đều là thương tích thì liên lo lắng mà hỏi.

"Ôi trời! Sao người cháu toàn v·ết t·hương thế này?!" Sau khi nhìn kỹ v·ết t·hương của Vô Hải cùng Vô Địa thì Liên Hằng liền chuyển từ lo lắng, bối rối sang kinh hãi.

Những v·ết t·hương này, người bình thường thì đ·ã c·hết rồi.

Vậy đây là những gì mà các cậu ấy phải trải qua sao... Liên Hằng nghĩ như vẫy rồi vội vàng đỡ Vô Hải ngồi xuống cái giường thứ hai bên trong phòng.

"Sao em b·ị t·hương nhiều như thế này? Gặp phải kẻ địch nào hả? Là thuộc hạ của Andozela sao?!" Phạm Uyên củng vô cùng lo lắng và sợ hãi mà lại gần đỡ Vô Hải rồi hỏi.

"Anh có sao không?" Liên Hương cũng tỏ ra vô cùng lo lắng mà hỏi.

"Không sao đâu." Vô Hải lắc lắc đầu đáp.

"Mọi người không cần phải lo mấng, thằng này để ngâm nước là được rồi. Cơ mà không phải đâu, là do hại tên ngốc tên này đánh nhau đấy." Vừa nói Chí Duy vứa thở dài rồi chỉ chỉ về phía Vô Địa với ba phát đâm đang chảy tè le máu trên người.

Vết thương của cậu càng Liên Hằng cùng Liên Hương liền càng kinh hãi.

Nhìn đống máu chạy xuống, Trần Khánh Linh liền tức giận hét lớn.

"Cả hai đứa chúng mày vào phòng tắm rửa ngay cho ta!" Rồi đá cả Địa lẫn Hải vào phòng tắm tấm rửa cho sạch sẽ.

"Cậu không xử lý v·ết t·hương cho hai đứa chúng nó mà cứ tắm như vậy à?! Lỡ bị nhiễm trùng hay gì rồi sao?" Phạm Uyên lập tức khó hiểu mà hỏi Khành Linh.



Khánh Linh chỉ đẩy cái kính trên mắt mình khiến cho nó lóa lên ánh sáng rồi biến mất sau đấy chỉ đơn giản mà trả lời lại.

"Không cần, v·ết t·hương cỡ đó thì chỉ cần ngâm nước là thằng nhóc sẽ khỏi nhanh thôi." Cô nói về Vô Hải sau đấy chuyển sang nói về Vô Địa.

"Còn thằng kia... dù rất nhỏ và yếu tới mức khó nhận ra được, nhưng v·ết t·hương của nó đang từ từ lành lại nên không cần phải để ý đâu."

Nghe vậy thì Phạm Uyên liền an tâm trở lại, còn Chí Duy thì có chut bất ngờ mà hỏi Anh Thư.

"Khoan, thằng đó có khả năng tự hồi phục à"

Anh Thư gật đầu, đáp. "Ừ, tôi từng thấy mấy v·ết t·hương trên người tên ngốc đó hồi lại rất nhanh, nên hẳn là vậy rồi."

Liên Hằng thì tuy không hiểu gì cả nhưng nghe có vẻ rất lợi hại. Còn Liên Hương thì hiếu kỳ hỏi.

"Chị này là...?"

"À, quên không giới thiệu. Đây là Võ Ngọc Anh Thư. Một trong hai đồng minh mà tên Vô Hải tìm được đấy." Chí Duy nhớ ra mình chưa giới thiệu Anh Thư thì liền đưa tay lên nói.

"Rất vui được gặp mọi người." Anh Thư vô cùng lễ phép mà chào hỏi.

Sau đấy cả đàm bắt đầu chào hỏi và làm quen lẫn nhau. Riêng Chí Duy thì hơi mệt rồi nên cũng liền trở về phòng mà nằm ngủ.

Khi nằm xuống nệm của mình, Chí Duy, suy nghĩ của Chí Duy bắt đầu chạy lung tung, cậu bổng dưng nghĩ tới cái gì đó không.

"Không biết em ấy dạo này ra sao rồi nhỉ...?"

Người mà cậu nghĩ đến, hiển nhiên là người bạn gái của Ngọc Ý của mình rồi.

Chí Duy không lo cho hay đi tìm cô ấy lả vì cô nàng đã cùng với gia đình mình về quê nội chơi từ lâu rồi, đồng thời cũng vừa hay, vô tình thoát khỏi cái đợt đại t·hảm h·ọa xảy ra với thành phố này luôn.

Chí Duy thở dài một tiếng rồi bắt đầu rơi vào giấc ngủ tạm thời, nghỉ ngơi hồi lại chút sức lực để mà còn ứng phó với các trường hợp khác nữa.