Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Chúa Tể Hải Dương

Chương 71: Cúp Điện và Đi Tìm Đồng Minh




Chương 71: Cúp Điện và Đi Tìm Đồng Minh

Mà không chỉ phòng của Vô Hải mà là cả căn nhà này, cả con phố này, cả khu phố này, cả thành phố này đều đồng loạt cùng một lúc rơi vào tối, đèn điện, máy lạnh, quạt, tủ đá. Tất cả đồ điện ở trên khắp thành phố này đều cùng một ngừng hoạt động.

"Có chuyện gì vậy?!" Mẹ của Liên Hương vôi chạy ra ngoài rồi lo lắng hỏi.

"À, có lẽ là do không có ai quản lý nên điện bị quá tải và dùng hết sạch rồi ấy mà, chả có gì đâu. Chuyện này sớm hay muộn gì cũng sẽ xảy ra thôi." Trấn Khánh Linh từ trong phòng đi ra rồi bình tĩnh mà giải thích.

"Vậy sao...?" Mẹ của Liên Hương tỏ ra có chút sợ hãi và lo lắng, có vẻ ánh sáng thật sự giúp con người có nhiều can đảm hơn nhỉ?

"Chị không cần phải lo đâu, để con đi cắm mấy bình điện dự phòng vào." Khánh Linh nói rồi lập tức rời đi để bật nguốn điện dự phòng của mình lên.

"Thật sao? Cảm ơn em nhé." Mẹ Liên Hương có chút yên tâm trở lại mà cảm ơn Khánh Linh.

Còn ở trong phòng bếp, Vô Hải lại tỏ ra không quan tâm lắm mà tiếp tục ăn tô mì của mình sau khi ăn xong thì bóng đen trong phòng bếp của cậu bổng dưng chớp nháy rồi lần nữa sáng lên.

"Đống điện dự phòng này chỉ đủ dùng trong một tháng thôi đấy, nên dùng cho tiết kiệm vào đấy nhé." Khánh Linh nhìn vào trong bếp rồi nói với Vô Hải. Vô Hải thì nhẹ nhàng đáp lại rồi bưng tô lên đem đi rửa.

"Một tháng là đủ rồi."

Sau đấy cậu lần nữa ra ngoài, thì thấy Chí Duy, Phạm Uyên và Khánh Linh đều đang ở đây.

"Dậy rồi à thằng ngu?" Vô Hải nhìn Chí Duy rồi ngồi xuống ghế sô pha mà hỏi một câu.

"Thằng lười c·hết tiệt nhà mày lắm lời quá." Chí Duy gãi gãi đầu ngáp một cái rồi đáp lại. Sau đấy cả hai không ai nói gì nữa thì Vô Hải liền quay sang hỏi Phạm Uyên.

"Thế? Chị nói cho em vị trí của cái Tế Đàn duy trì cái màn c·hết tiệt này được chưa?"

Phạm Uyên im lặng nhìn hai người một hồi lâu rồi mới đáp lại.



"Trước tiên thì các em phải tìm thêm đồng minh đã, chỉ có mỗi người bọn em thì không thể nào mà đánh bại nổi bọn hắn đâu, đám thuộc hạ canh giữ mấy cái tế đàn đấy tuy yếu hơn Tử Đằng rất nhiều nhưng họ lại cùng đẳng cấp với, cho nên chị vẫn sẽ không nói đâu!"

Có đẳng cấp ngang với Tử Đằng sao. Nghe được đến câu này cả hai người đều cùng lúc giật mình, bao gồm cả Khánh Linh cũng tỏ ra hơi bất ngờ.

Vô Hải nghe thấy vậy thì liền bực bội thở dài rồi gãi gãi đầu của mình mà đứng dậy rời đi. "Đồng minh đúng không? Em nghĩ ra được vài người rồi, chỉ không biết là cô ta có đồng ý hay không thôi."

Nói rồi Vô Hải liền mở cửa ra rồi đi đâu đấy. Chí Duy thấy vậy thì cũng đứng dậy rồi đi theo.

.

.

.

"Eh, chúng ta đi đâu bây giờ?" Hai người im lặng một hồi lâu rồi Chí Duy mới có chút thắc mắc hỏi.

"Một cái cửa hàng tiện lợi gần đây, tao nhớ ở đây có một con trông có vẻ giống Người Siêu Phàm thì phải." Vô Hải không quay lại rồi trả lời luôn.

"Ồ? Thế nó có mạnh không?" Chí Duy gật đầu rồi hiếu kỳ hỏi.

"Hả? Đếu biết." Vô Hải ngơ mặt ra một hồi rồi trả lời câu hỏi của Chí Duy sau đấy chuyển nói.

"Nhưng tao cảm thấy ngoài cô ta ra thì còn có gì đấy mạnh hơn nữa, như một con quái vật ấy. Nhưng đấy cũng chỉ là trực giác mà thôi."

Chí Duy nghe thấy câu trả lời này thì liền "Hể...?" Một tiếng sau đấy không hỏi nữa.

Cả hai một đường đi tới, sau khoảng tầm hơn nửa tiếng thì cuối cùng cũng đến được cái cửa hàng tiện lợi mà lúc trước Vô Hải đã tới để lấy đồ ăn.



Khi vừa mới đến nơi, Vô Hải liền đi thẳng vào bên trong, gõ gõ cánh cửa phòng kho.

Cánh cửa nọ im lặng một hồi rồi từ từ được mở ra. Võ Ngọc Anh Thư cẩn thận nhìn ra ngoài.

Khi nhìn thấy người đến Vô Hải, tuy thấy hơi kỳ quái nhưng cô vẫn an tâm hơn một chút, ít nhất cũng không phải là quái vật.

Nhưng nhớ đến xác của cả chục con chó điên mình thấy mấy hôm trước ở ngay trước cửa tiệm thì Anh Thư ngay lập tức cảnh giác hơn nữa, nắm chặt thanh kiếm mà nói.

"Cậu tới đây làm gì? Nếu muốn lấy đồ dùng thì cứ lấy đi, sao lại phải gõ cửa nhà kho?" Anh Thư cảnh giác vô cùng mà hỏi Vô Hải.

"Thôi nào, nếu tôi muốn lấy đồ thì trước tiên cũng phải hỏi cho nó lễ phép mà phải không?" Vô Hải giơ tay lên biểu thị mình hoàn toàn không nguy hiểm gì cả rồi nói tiếp.

"Hơn nữa, bọn tôi hôm nay không tới đây để lấy đồ. Mà tới đây để nói chút chuyện."

Bọn tôi? Nói chuyện? Nghe được câu trả lời của Vô Hải, Anh Thư liền nhìn qua Chí Duy.

"Trái đất tròn thật, không ngờ bạn học Anh Thư của chúng ta lai ở đây cơ đấy." Chí Duy rồi xoa cằm nói, hiển nhiên không như Vô Hải, Chí Duy hoàn toàn nhớ Anh Thư là ai.

"Mày biết cậu ta à?" Vô Hải quay sang hỏi, Chí Duy liền tỏ hết cách mà đáp lại.

"Thật luôn đấy, tao đã từng nói với mày về cậu ta rồi mà, quên rồi à?"

Nhìn hai người nói chuyện với nhau Anh Thư liến thu kiếm lại rồi hỏi.

"Thế? Hai người muốn tới đây nói chuyện gì?'

Câu hỏi của Anh Thư khiến Vô Hải lần nữa tập trung vào công việc chính của mình. Cậu nhìn vào trong nhà kho rồi nói.



"Trước tiên thì, bảo cậu bạn đằng sau cậu dừng việc tỏa ra cái áp lực c·hết tiệt đấy đi rồi tính."

Anh Thư giật mình, quay lại đằng, chỉ thấy một con quái thú hình người, cao lớn, mạnh mẽ với từng thớ cơ nở rộ nhưng lại rất vững chắc với những đường nét cơ bắp rõ ràng và linh hoạt.

"Vô Địa, dừng lại đi, cậu đang làm những người khac sợ đấy." Anh Thư nhíu mày, nhìn những người khác ở trong nhà kho đang co ro lại ngồi một chổ run rẩy nhìn Vô Địa mà nói.

"Ố? Cậu tên Vô Địa à? Trùng hợp thật, tên tôi là Vô Hải này!" Vô Hải giật mình sau đấy cười lên mà nói.

"Hử? Trùng hợp thế nhỉ? Hahaha!" Vô Địa dừng lại áp lực của mình rồi cười lớn lên cùng với Vô Hải.

Chí Duy và Anh Thư cùng nhau lắc đầu thở dài mà thì thầm trong suy. "Lại là một tên ngốc khác nữa rồi."

Sau đấy cả bốn cùng nhau ra ngoài, đến một chỗ cách đấy khá xa để nói chuyện với nhau.

"Thế? Cậu muốn nói chuyện gì với hai người bọn tôi đây?" Sau khi đi ra tới bên ngoài, Anh Thư liền quay sang hỏi Vô Hải và Chí Duy

Vô Hải với Chí Duy nhìn nhau rồi nói. "Bọn tôi biết cách để phá bỏ tấm màn máu này."

Câu này vừa nói ra đã làm Anh Thư giât mình, kinh ngạc không thôi, còn Vô Địa thì có vẻ như là không quan tâm cho lắm.

"Mà khoan đã, làm sao mà chúng tôi lại phải tin lời của hai người các câu cơ chứ?" Sau khi kinh ngac một hồi thì Anh Thư liền lấy lại tỉnh táo, lắc đầu rồi nói tiếp.

"Bằng chứng đâu?"

"Bằng chứng á? Bọn tôi tra hỏi xong g·iết rồi?" Chí Duy nhún vai trả lời còn Vô Hải thì nói tiếp lới của cậu.

"Cái màn này là do một tay Tử Đồ tên là Andozela gây ra, hắn đang có ý định bắt sống con người để thực hiện một nghi thức nào đó. Trước khi tạo nên tấm màn này, hắn đã dùng bản thân mình để dẫn những Người Siêu Phàm mạnh mẽ ra khỏi nơi đây để đám thuộc hạ của hắn canh giữ bảy cái tế đàn duy trì cái màn đỏ này."

Sau khi Vô Hải ngừng lại thì Chí Duy bắt đầu kể tiếp.

"Bọn tôi đã biết vị trí của hai trong số bảy cái tế đàn đấy rồi, nhưng do bọn Tử Giả kia qua mạnh, chúng tôi lại không đủ nhân lực và sức mạnh nên mới phải tới đây để nhờ người khác."

Sau đấy hai người dừng lại rồi chờ phản ứng của Anh Thư.