Chương 54: Đi Vào Thế Giới Ý Thức
Cứ như vậy, cả hai người Vô Hải cùng Chí Duy một đường vác theo tên Tử Giả Trạm Huân, đi băng qua những con đường hẻm ít người để không gây ra sự chú ý cho bất kỳ ai cả.
Chí Duy cũng lôi ra súng điện ra giật ngất tên Trạm Huân để hắn bớt dãy dụa đi rồi mới đi tiếp. Cơ mà để an toàn, Vô Hải còn bọc hắn vào bên trong một cái bao ni lông to nữa.
"À này, giờ tao mới nhớ." Đang chạy giữa đường thì Vô Hải bổng dưng lên tiếng.
"Sao ban nãy mày không dùng năng lực?"
"Hử? Ý mày là sao cơ?" Chí Duy không hiểu mà hỏi lại. Vô Hải vừa chỉ chỉ Trạm Huân rồi vừa trả lời lại.
"Bạn nãy khi đang ở ngoài nhà, sao mày không dùng năng lực của mày để hoán đổi vị trí với tên này rồi để tao tóm góm nó luôn cho nhanh? Cần gì phải rườm rà để chạy mất?"
Chí Duy có hơi chút ngơ rồi bật cười nói. "À... haha, tao quên mất, tao chưa nói cho mày cách mà năng lực của tao hoạt động nhỉ?"
"Năng lực của tao, tao gọi nó là Chuyển Hóa Không Gian. Tao có thể thay đổi vị trí của hai vật sống trong khoảng cách mười mét với nhau, nhưng vật sống đấy không thể được nặng hơn một trăm ký lô gam và nhẹ ơn hai mươi ký lô gam được. Đó là lý do mà tao không dùng năng lực của mình lên con sói mà chúng ta chiến đấu ngày hôm qua đấy."
"Ồ..." Nhìn Vô Hải gật gật đầu như đang tiếp thu, Chí Duy tiếp tục nói.
"Hơn nữa để có thể chuyền đổi vị trí với một sinh vật khác, tao cần phải nắm rõ được vị trí chính xác của nó là ở đâu. Nếu tao không biết nó đang ở đâu thì tao không thể dịch chuyển nó được, và việc xác định vị trí này chỉ có thể thông qua mắt, tao không thể thông âm thanh hay mùi hương để xác định vị trí của người khác được."
"Ra vậy, tao hiểu rồi." Vô Hải gật gật đầu, tỏ rõ đã hiểu sau đấy hai người bọn họ liền nhanh chóng quay trở về văn phòng thám tử Phạm Tử Đằng.
Vô Hải và Chí Duy mở cửa ra rồi đi vào. Khi Phạm Uyên đang định chào hỏi thì cô bổng dưng bất ngờ bật thốt lên rồi chỉ tay về thứ Vô Hải đang vác trên vai.
"Trời ạ! Em mang cái gì về mà lớn thế kia?"
"Hả? Cái này ạ? Là vật sống đấy." Vô Hải lúc này đã gỡ mặt nạ ra từ lâu, cậu nhìn Trạm Huân rồi cười nói. Sau đấy cậu thả hẳn hắn xuống mặt đất, tiếng kim loại v·a c·hạm với sàn nhà vang lên.
Vật sống...?
Vô Hải gỡ đống bọc ni lông quanh người của Trạm Huân ra khiến Phạm Uyên bất ngờ vô cùng.
Người ư?! Hai em ấy mang người về lại còn bọc xích kín lại nữa chứ...
Chẳng lẽ..?!
"Không không, bọn em không có b·ắt c·óc ai đâu. Hơn nữa, hắn không phải người, mà là một Tử Giả." Chí Duy như biết Phạm Uyên đang nghĩ gì liền lập tức phủi phủi tay cười nói.
"Tử Giả ư?"
"Ừ, là Tử Giả, bọn em tìm thấy cái cúc áo của hắn ở khu rừng mà con sói kia ở. Thế là bọn em nhờ Liên Hương dùng năng lực của mình mới tìm ra được hắn đấy." Chí Duy cười rồi gật đầu đáp lại sau đấy cậu nói tiếp một câu khiến Phạm Uyên giật mình.
"À đúng rồi, tên của hắn là Trạm Huân đấy."
"Trạm Huân?!" Phạm Uyên bất ngờ thốt lên rồi nhìn tên Tử Giả đang nằm dưới mặt nọ sau đấy hỏi.
"Chị tra khảo hắn một chút được chứ?"
"Được chứ ạ, dù sao thì bọn em mang hắn về cũng là với mục đích này mà." Vô Hải vô cùng thoải mái cười mà đáp.
Sau đấy Phạm Uyên lôi Trạm Huân đang còn nắm ngục trên đất dậy, cô ở banh hai mắt của hắn ra, sau đấy cô nhìn thẳng vào nhãn cầu của hắn.
Phạm Uyên có cảm giác như đang đi sâu vào trong con ngươi của Trạm Huân vậy. Cô giống như đang thông qua một cái đường hầm làm từ võng mạc của Trạm Huân, xông thẳng vào trong biển ý thức của hắn.
Bên trong thế giới ý thức là một vubg không gian hỗn loạn tối xịt, bầu trời và mặt đất dập dờn trông như là sóng biển hay những cồn cát cao ngất liên tục chuyển động vậy.
Phạm Uyên đi tìm một hồi, cuối cùng cũng tìm thấy phần ý thức của Trạm Huân.
Gương mặt hắn đờ ra, trông rất chi là vô cảm, ngu ngơ, mờ mịt một cách kỳ lạ.
Phạm Uyên đứng trước mặt hắn rồi hỏi.
"Tên ngươi là gì?"
"Trạm Huân..." Trạm Huân vô cùng chậm rãi, ngơ ngác mà đáp lại.
"Ngươi đã phạm phải những tội gì? Giết bao nhiêu người?" Phạm Uyên hỏi tiếp.
"Ta b·ắt c·óc tổng cộng gần một trăm hai mươi người, g·iết tám mươi tư người. Hầu hết là để hút máu." Trạm Huân không cần phải cố gắng nhớ lai mà trả lời luôn, cứ như thể hắn đã chuẩn bị cho câu hỏi này từ trước rồi vậy.
"Ừm, ngươi phục vụ cho ai?"
"Ngài Andozela."
"Các ngươi có bao nhiêu người.Bao nhiêu đã b·ị b·ắt, bị g·iết và còn lại bao nhiêu?" Phạm Uyên suy nghĩ một chút rồi liên tiếp hỏi ra.
"Tổng cộng chín mươi Tử Giả Hạ Cấp. Hai mươi Trung Cấp và Mười Thượng Cấp. Sáu mươi Tử Giả Hạ Cấp đã bị g·iết, mười lăm b·ị b·ắt, còn lại đúng mười lăm người. Trong đó, năm mươi hai người chính phủ tiêu diệt, toàn bộ những kẻ b·ị b·ắt đều là do chính phủ bắt."
"Hai mươi lăm trung cấp, c·hết mười bảy, bắt sống bảy. Thượng Cấp thì hai người bị g·iết."
Phạm Uyên gật đầu, sau đấy cô hơi suy tư mà hỏi tiếp. "Người bắt ngươi là ai?"
"Một tên đeo mặt nạ trắng, hình thủy quái màu đen và một tên mang măt nạ đen với hình của những ô vuông cùng đường chữ nhật màu trắng đè lên nhau."
Phạm Uyên giật mình, lập tức đoán ra được một cái gì đấy, cô bật cười, hơi hơi lắc lắc đầu rồi cười khổ.
"Hiện tại Andozela đang ở đâu? Làm gì? Hắn có kế hoạch gì? Đám Tử Giả còn sống đang ở đâu?"
"Ngài ấy hiện đang ở Khánh Hòa, cố ý g·iết người làm loạn để dụ đám Người Siêu Phảm mạnh mẽ ở Vũng Tàu ra ngoài."
"Khoan đã! Ý ngươi là sao chứ ?!" Phạm Uyên lập tức giật mình mà hỏi.
"Tôi không biết, nhưng tôi nhớ rằng ngài ấy đã lên kế hoạch dụ Người Siêu Phàm ở vũng tàu ra ngoài, sau đấy sai bảy thuộc hạ đắc lực của mình rãi rác khắp nơi trên Vũng Tàu để làm một cái gì đấy tôi không rõ."
Phạm Uyên che miệng của mình lại, hỏi thêm vài thứ nữa say đấy cô ngay lập tức muốn rời khỏi nơi này để thông báo chuyễn này cho mọi người biết.
Bổng dưng, không biết từ đâu ra, những làn sóng đen kịt rung động một kịch liệt, toàn bộ không gian ý thức khổng rung lên như một sụp đổ.
Một con Chó máu khổng lồ có sáu những con mắt đỏ rực với những cái hình trỏn dày đặc đè ép lên nhau bổng dưng xuất hiện.
Nó trồi ra từ mặt trên của thế giới ý thức rồi dùng ba con mắt ở mặt bên trái của mình liếc mạnh qua nhìn chằm chằm Phạm Uyên.
Phạm Uy vung tay ra, cơ thể của con sói không có bất kỳ dấu hiệu gì mà bổng dưng nhỏ lại còn một phần ba.
Mà cùng một lúc, ngay sau đấy, Ý Thức của Phạm Uyên nhạt đi, một tầng sương mỏng màu đỏ bao quanh và dần đi vào Ý Thức của Phạm Uyên.
Phạm Uyên cắn răng, gương như đang vô cùng đau đớn chịu khổ, cô dùng bàn tay sờ vào giữa ngực của mình, khiến Ý Thức của cô dần đậm trở lại, màn sương đỏ như máu cũng dần nhạt.
Bổng dưng, cơ thể con chó máu kia tan ra thành vô số sợi tơ bay ra đâm thẳng vào người của Phạm Uyên.
Phạm Uyên vội vàng rời khỏi không gian ý thức này, thế nhưng một phấn của những dòng máu đỏ tươi cũng đã thành công xâm nhập vào Ý Thức của cô.
Thế nhưng, ngay trước khi đống máu đấy kịp thời tiếp tục xâm nhập, Phạm Uyên đã hoàn thành việc chạy ra khỏi nơi này.