Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Chúa Tể Hải Dương

Chương 41: Thợ Săn Siêu Phàm




Chương 41: Thợ Săn Siêu Phàm

Hừm, mình từng gặp ông chú này ở đâu rồi ấy nhỉ...?

"À! Là ông chú gặp t·ai n·ạn hôm bữa đây mà!" Vô Hải giật mình tự dưng nhớ ra. Đây là người đàn ông đã gặp t·ai n·ạn sau khi Vô Hải lần đầu trở về thế giới này.

Lúc cậu đang trên đường đi ăn sáng thì đã gặp phải người này. Vô Hai vội chạy vào hỏi thăm. Chỉ thấy máu đầm đìa chảy ra từ bụng người đàn ông này nhuộm đỏ cái cái áo.

"Êh ông chú! Có bị sao không vậy?!" Vô Hải lung lay hỏi thấy ông ta không trả lời thì cậu liền gọi điện cho c·ấp c·ứu đến.

Vì không có người thân hay không rõ thân phận, Vô Hải liền đành phải theo ông ta đi đến bệnh viện. Các bác sĩ tiến hành phẩu thuât lấy ra mấy viên đạn ở bụng của ông ta ra. Khâu rối băng bó các kiểu lại sau đẩy ra ngoài nằm.

Vô Hải đành phải thanh toán hóa đơn rồi đòi tiền sau cũng được, không có tiền thì coi như mình xui vậy.

Sau vài tiếng đồng hồ, Vô Hải ngồi ở trong một phòng riêng, ngồi bên cạnh ông chú ấy.

Người đàn ông nọ bổng dưng giật mình bật dậy rồi nhìn xung quanh tỏ ra nghi ngờ và khó hiểu mà lẩm bẩm trong miệng.

"Một cái trần nhà lạ lẫm... Đây là đâu?"

"Bệnh viện, nhìn chú b·ị t·hương nên tôi đã cứu thương đưa chú về đây đấy." Vô Hải ngồi bên cạnh đơn giản mà đáp lại.

"Vậy sao... cậu là?"

"Vô Hải." Trả lời xong, Vô Hải liền chìa tay ra. "Trả tiền đây, tổng ba mươi lăm triệu."



Người đàn ông ngơ ra một rồi lập tức giật mình hiểu ra. "À đúng rồi! Chuyển khoản được không?"

Sau đấy ông chú chuyển cho Vô Hải vừa đúng số tiền mà cậu trả ra. Vô Hải cất điện thoại vào rồi hỏi.

"Cơ mà sao ông chú lại bị cho ăn đạn vậy? Chọc phải thằng người Hoa Kỳ nào à?" Vô Hải nhìn ông chú trước mặt mình rồi hỏi.

"Cũng không có gì, bị người ta dí thôi ấy mà." Ông chú phẩy phẩy tay đáp lại rồi nói tiếp với giọng có chút bực bội. "Tôi không phải không là ông chú nhé, tôi có tên đàng hoàng đấy. Trịnh Tuấn Khiêm, nhớ kỹ vào."

"Ừ ừ, sao cũng được. Mà này, ông có Sức Nạnh Siêu Phàm à?" Vô Hải gật đầu cho qua sau đấy chuyển qua hỏi làm Tuấn Khiêm vô cùng giật mình.

"Hả?! Làm sao cậu biết?!"

"Trước đây, tôi từng gặp ông một lần rồi, khi ông bị xe tông nhưng không c·hết đúng không? Sau đấy tôi ngẫm lại mới thấy lúc đấy có chút kỳ lạ." Vô Hải cũng không để ý lắm mà giải thích luôn cho ông ta biết.

"Ra là vậy sao? Lại là do vụ t·ai n·ạn đấy à?" Trịnh Tuấn Khiêm thì thầm, gương mặt của ông ta có chút đượm buồn và hối hận mà nói ra.

"Lại? Ý ông là sao cơ?" Vô Hải thắc mắc hỏi.

"Cũng không có gì, cậu biết tại sao tôi lại bị truy đuổi và bị người ta bắn không? Cũng là do vụ t·ai n·ạn đó đấy. Có ai đó quay lại cảnh tôi bị xe tông nhưng vẫn không sao rồi đăng lên mạng xã hôi." Trịnh Tuấn Khiêm có chút tự diễu mà trả lời lại rồi tiếp tục kể ra.

"Tốc độ lan truyền của mạng xạ hội nhanh còn hơn cả tốc độ mà xăng dầu dẫn lửa. Vụ đó trở nên nổi tiếng đến mức mấy tay thợ săn siêu phàm nghe thấy rồi mò ra địa chỉ nhà để đến mà săn đuổi tôi. Sau đấy tôi chạy trốn, dù chạy thành công nhưng vẫn bị chúng nó làm một phát đạn vào bụng. May có cậu, không thì tôi c·hết rồi, thành thật cảm ơn cậu nhiều lắm."

Tuấn Khiêm quay lại nhìn Vô Hải thực tâm cảm ơn, Vô Hải vẩy vẩy tỏ ra như thể chuyện không đáng là bao.



"Có gì đâu, dù sao thì cũng chẳng tốn đồng nào cả mà, hơn nữa tôi cũng đang rảnh không chuyện việc gì làm đây."

"Cơ mà giờ nhờ đám thợ săn siêu phàm mà giờ tôi cũng chẳng còn nhà để về nữa rồi. Giờ tôi phải rời đi ngay để tránh việc chúng nó mò đến thôi." Trịnh Tuấn Khiêm thở dài rồi nói. Còn Vô Hải thì thắc mắc mà hỏi.

"Đám thợ săn siêu phàm mà ông đến là cái gì vậy? Nghe ngầu phết đấy."

"À, cậu không biết cũng phải thôi nhỉ? Thợ Săn Siêu Phàm là những con người chuyên đi săn những người hoặc vật siêu phàm sau đấy bán cho người cần. Nói chứ bất cứ thứ gì liên quan tới người siêu phàm cũng đều đắt tiền cả, chúng bây giờ có khi đã hình thành nên một hệ thống ngầm riêng rồi ấy chứ." Tuấn Khiêm trả lời rồi sau đấy từ từ cố gắng mà ngồi dậy.

"Cơ mà giờ tôi phải đi thôi, có khi bọn thợ săn kia đã ngửi thấy mùi của tôi ở đây rồi ấy chứ."

Vết thương từ phần bụng khiến anh cảm thấy hơi nhói nhưng vẫn chịu đựng được. Vô Hải thấy thế thì hỏi.

"Được không đấy?"

"Được chứ." Tuấn Khiêm chắc chắn đáp lại .

Sau đấy Vô Hải cùng với anh đi ra ngoài, bổng dưng bên ngoài cửa truyền đến tiếng ồn ào. Vài người kỳ lạ mặc giáp chống đạn cầm theo M16 xông vào.

"Nó đây rồi!" Một người trong số đó hô lên, lập tức cả bọn liền quay vào phòng, họng súng nhắm thẳng về phía Tuấn Khiêm mà đến.

Tạch! Tạch! Tạch! Tạchhhh!

Tiếng đạn ồn ả êm tai mà vang lên, Tuấn Khiêm vội nhảy ngược ra sau lộn ngược trên không hai tay cùng hai chân đập vào thành cửa sổ rồi búng người nhảy ra ngoài.



Vô Hải cũng nhanh chóng phản ứng mà giật lùi lại ra đằng sau tránh hết đống đạn đang bay đến. May thay đây là phòng riêng chứ không phải là phòng chung đấy.

"Mẹ nó! Nó nhảy xuống rồi! Nhanh lên, mau đuổi theo!" Một tên trong số đó nhìn ra cửa số bắn vài phát đều không trúng do sự nhanh nhẹn của Tuấn Khiêm rồi nhanh chóng ra lệnh nói.

Tuấn Khiêm nhẹ nhàng chạy nhảy trên mặt tường và các bộ phận nhô ra dùng để đặt chân, rất nhanh liền đã từ tấng bốn nhảy xuống tầng ba mà chạm xuống mặt đất. Tuấn Khiêm vừa đặt chân xuống mặt đất thì liền nhanh chóng phóng đi rời khỏi bệnh viện này.

Đám thợ săn ở đằng sau cũng nhanh không kém, chúng đã chay đi lấy xe rồi đuổi theo Tuấn Khiêm từ lúc nào không hay.

"Mày! Mày có quan hệ gì với thằng kia?" Tên thợ săn cầm đầu nhìn thấy Vô Hải liền lập tức quay sang hỏi. Vô Hải lắc đầu trả lời.

"Không gì cả, tôi đi nhầm phòng."

"Ồ là như vậy sao? Hahaha." Tên thợ săn hỏi rồi cười lên một tiếng. Vô Hải cũng cười lên theo sau đấy đáp lại.

"Đúng vậy đấy! Hahaha!"

Cạch!

"Mày tưởng tao ngu à?" Tên Thợ Săn bổng dưng giơ nòng súng chỉa thẳng vào mặt Vô Hải. Mà còn chưa để tên đấy kịp phản ứng lại, Vô Hải đã di chuyển sang ở phía bên cạnh của hắn từ lúc nào không hay.

Tên Thợ Săn giật mình, rút dao ra quay sang ý đồ đ·âm c·hết Vô Hải thì bị Vô Hải tung một cước đá bay thằng ra bên ngoài. Từ tầng bốn rớt xuống, gãy mất một bên chân, cơn đau khiến tên Thợ Săn rùng mình rít lên một tiếng đau đớn.

Vô Hải bình tĩnh từ bên trong phòng bệnh, nhìn xuống bên dưới rồi nhanh chóng rời khỏi căn phòng này, đi đến thang máy cách đấy không xa, bấm thang máy rồi chờ thang máy xuống sau đó đi vào.

Ở bôn trong là một cô nàng y tá, sở hữu thân hình hoàn hảo, gương mặt thánh khiết, gương mặt xinh đẹp với đôi mắt xanh màu Saphir tựa như là một đăc điểm dùng để mô tả riêng về cô nàng. Vẻ đẹp ấy khiến người ta khó mà không nhìn vào được.

"Này, em có bạn trai chưa?" Vô Hải đi vào thang máy, chờ một hồi rồi quay sang.

"Ể? Hả? À... chưa?" Bị Vô Hải đột nhiên hỏi như vậy khiến cô gái giật mình, bất ngờ lúng túng một hồi rồi mới đáp lại một cách kỳ lạ như đang hỏi thằng này là ai vậy.