Chương 19: Cái Cây Kỳ Lạ
Vô Hải tỉnh dậy trong căn chòi nát, mà điều đầu tiên cậu làm ngay khi tỉnh dậy ném cây bật lửa trong miệng mình ra rồi phóng ngay ra biển, thả Hải Kỳ ra.
Hải Kỳ trông như đã không chịu nổi, Vô Hải liền nắm lấy sợi dây cột trên răng nó rồi kéo cái hoạch ra ngoài rồi ném đống đồ thẳng xuống biển.
Hải Kỳ ho sặc sụa, liên tục khặc khăc trong miệng như muốn ói nhưng nhanh chóng đã hồi phục lại như thường.
"Mày có sao không?" Vô Hải xoa đầu nó rồi hỏi, mắt Hải Kỳ hơi ướm nước vì khó chịu nhưng nó vẫn lắc đầu biểu thị không sao.
Vô Hải hiện tại vẫn đang mặc cái áo và cái áo choàng được làm từ da cá sấu khoác ngang eo.
Vô Hải xé bọc, lấy súng, bọc đinh và búa ra ngoài. Vô Hải dùng Đinh Ba cắt ra một đoạn da cá sấu dài trên cái áo choàng rồi đóng cái áo da cá sấu vào cái áo choàng, sau đấy dùng cái đoạn da dài đấy buộc lại quanh eo, cố định áo da và áo choàng ngang eo lại.
Sau đấy Vô Hải cầm súng lên, lấy băng đạn ra kiểm tra thấy nó còn đầy đủ rồi, đút vào cái dây nịt, sau đấy Vô Hải xác đinh ba, búa và đinh đi vào trong rừng.
Cậu dùng Đinh Ba, dọn dẹp bụi cỏ, chặt đứt các ngọn cây và đào mấy cái rễ bám chặt dưới mặt đất lên. Toàn bộ quá trình Vô Hải còn dùng nước để đất mềm đi để dễ mà đào mấy cái rễ cây lên. Tuy vậy việc này cũng sẽ khiến cả ngươi cậu lấm lem bùn đất cùng mồ hôi nên Vô Hải cũng đồ ra luôn rồi làm.
Dùng cỡ gần một ngày trời, Vô Hải mới xong việc dọn trống ra một khu vực, tạo ra một chỗ đất rộng rãi thoáng mát không có lấy một bụi cây hay cọng cỏ nào.
Vô Hải ngủ trong cái chòi cũ, đến sáng ngày hôm sau cậu tỉnh dậy, rồi lần nữa bắt đầu làm việc.
Đào ra mấy cái rãnh, chôn chín khúc gỗ xuống mặt đất rồi lấp lại.
Dùng Đinh Ba chặt ra từng tấm gỗ, rồi dùng đinh đóng từng tấm lên mấy cái cọc gỗ tên mặt đất. Tạm thời tạo ra một cái sàn nhà, sau đấy cậu đóng thêm bốn cọc gỗ nữa ở bốn góc khác nhau rồi dùng thanh gỗ, đóng đinh lợp mái, sau đấy dùng mấy cây gỗ đặt ở xung quanh để làm tường. Phủ lên lá khô, và thể là một căn chòi tạm thời đã ra đời.
"Hehe."
Vô Hải nhìn căn chòi mới xây của mình rồi cảm thấy rất tự hào, đã cậu tốn thêm hai ngày chỉ để xây được căn chòi này thôi đấy.
"Hừm, tiếp theo còn có một vài chuyện nữa mà mình phải giải quyết đây..." Vô Hải xoa cằm rồi nhìn vào sâu trong ngôi rừng xanh.
Hiện tại việc khiến cho Vô Hải lo lắng nhất bây giờ là đống dây leo bí ẩn đã tập kích cậu hai lần đấy.
Cơ mà nói tập kích thì cũng không đúng lắm vì chúng chỉ muốn thó mấy cái xác mà thôi, cơ mà lần thứ hai thì đúng là do Vô Hải t·ấn c·ông bọn nó nên mới bị chúng nó t·ấn c·ông thật.
Sau khi đống dây leo chui ra rồi thó đi xác của con sói thì Vô Hải từng vài lần đi tìm nguồn của cái dây leo đấy rồi mà không thấy chúng nó ở đâu cả.
Nên giờ Vô Hải muốn đi tìm nguồn của đống dây leo đó để giải quyết nó trước khi nó gây ra bất cứ nguy hiểm gì cậu. Hơn nữa cảm giác có một thứ gì đó có thể t·ấn c·ông bạn từ trong bóng tối cũng chả hề tốt một chút nào cả.
"Đươc rồi, quyết định vậy đi." Vô Hải lầm bầm rồi trong miệng rồi quyết tâm chuẩn bị đi vào rừng, tìm nguồn của cái dây leo rồi giải quyết nó.
Vô Hải gọi Hải Kỳ lên, sau đấy dùng nước biển tạo ra Đinh Ba rồi đi vào trong rừng.
Vô Hải tất nhiên là không trực tiếp đi tìm nguồn của đống dây leo rồi, mà cậu phải tìm một sinh vật nào đấy để g·iết rồi dụ mấy cái dây leo ra trước đã.
Vô Hải đi tìm phải nửa ngày mới thấy được một con lợn rừng đang ăn cỏ, con lợn rừng cũng nhận thấy Vô Hải, nó rống lên một tiếng rồi lập tức chà chân xuống đất, lao về phía Vô Hải.
Con lợn rừng dùng tốc độ vô cùng kinh khủng đâm thẳng vào Vô Hải. Cậu bình tĩnh nhảy sang một bên dễ dàng né tránh. Con lơn đâm thằng vào gốc cây tó, chấn động mạnh khiến nó ong hết cả đầu.
Vô Hải ở trên không nắm chặt Đinh Ba, xiên một phát đâm thủng cổ của con lợn rừng.
Máu tươi từ cổ con lợn rừng phun ra kịch liêt văng lên cả măt Vô Hải. Vô Hải rút Đinh Ba ra khiến máu bắt đầu không ngừng trào ra. Đinh Ba sắt sắc bén của cậu cũng dính phải đầy máu tanh.
Vô Hải chờ một lúc lâu mới thấy vài cái xúc tua bay ra tóm xác của con sói vào đằng sau những bụi cỏ. Có một vài cái xúc tua lao đến chỗ của Vô Hải, nhưng nó không t·ấn c·ông Vô Hải mà quấn vào thân con lợn rừng rồi lôi đi.
Vô Hải bám theo mấy cái dây leo nọ, vì phải lôi theo con lợn rừng nặng nề khiến cho mấy cái dây leo đi có hơi chậm, nhưng chung quy là chúng nó vẫn có thể lôi đi được với tốc độ khá nhanh.
Vô Hải bám theo mấy sợi dây leo, vừa chạy, vừa vòng mấy cái cây, chặt đứt bụi cỏ, cuối cùng khoảng mười phút sau Vô Hải đã tới được nơi mà cậu cần đến.
Tới nơi này, nhìn thấy khung cảnh trước mặt mình, hai mắt Vô Hải liền co lại.
Cao, rất cao và to nếu so sánh với một con người. Ngọn cây này cao tới tận bảy mét rưỡi, phần rễ trồi hết lên khỏi mặt đất khiến người ta có cảm giác như nó đang chuẩn bị rời khỏi mặt đất và bay lên trời vậy. Cành lá xăm xua, từng cay cấy to lớn và uốn éo trên như từng con khổng lồ vậy. Mà hàng lá trên cây này xanh ngát và cũng chả có lấy một một cái lá nào có vẻ trông như là bị hỏng hay bể gì cả.
Điều đặc biệt nhất là có hàng trăm, hàng ngàn bộ xương nằm rãi rác khắp nơi trên những lớp rễ dày của ngọn cây này. Mấy cái dây leo được phóng ra từ trên những cành cây và tán lá bên trên thân cây, ta có thể nhìn thấy rõ vô số dây leo màu xanh rủ xuống từ trên những cành cây.
Chúng kéo xác của mấy con động vật đ·ã c·hết lại, khi chúng đã kéo đến một khoảng cách nhất định, chúng thả cho xác của động vật rơi xuống và những cái rễ cây bên dưới sẽ lao lên, đâm vào bên trong xác của động vật, hút lấy hút để máu thịt lẫn cả nội tạng bên trong đấy.
"Cái quái gì thế này..." Vô Hải có chút hoảng sợ và kỳ quái mà nhìn lấy cái cây này.
Những cái cây như phát hiện được kẻ xâm nhập. Những cái rễ cây trên thân của nó bắt đầu động đậy một cách kịch liệt. Hàng loạt các lọai rễ cây trồi lên trên mặt đất rồi lao thằng về phía Vô Hải.
Những cái rễ cây có phần bén nhọn kỳ lạ mang theo cả bùn đất vương lại mà phóng thẳng về phía Vô Hải.
Vô Hải rút súng ra bắn một phát vào thân cây. Viên cắm vào thân cây rồi bật ra ngoài, chỉ tạo ra được các lổ nhỏ xíu bằng ngón tay trên thân cây.
"Cứng thế..." Vô Hải thì thầm trong miệng rồi dùng Đinh Ba đánh bay một cái rễ cây đang đâm về phía mình đi. Sau đấy Vô Hải liền quay đầu chạy ngay về phía sau mà thậm chí còn không thèm quay đầu lại.
Vô Hải vừa chạy vừa tránh né sự truy đuổi của mấy cái rễ cây. Một cáu rễ lao lên ý định đâm vài giữa ngực Vô Hải thì bổng dưng một cái xúc tua nước lao ra đánh bay cái rể cây đấy đi.
Vô Hải tiếp tục chạy đi, đang đuổi giữa chừng thì mấy cái rễ cây dừng lại rồi quay trở về, có vẻ như chúng nó chỉ có thể kéo tới đây mà thôi.
Vô Hải chạy một hồi thì dừng lại một hồi để nghỉ ngơi rồi tiếp tục chạy về phía trước.
Vô Hải dùng đinh ba tách ra mấy cái bụi cỏ quanh đường. Bổng dưng khi cậu vừa tách ra một cái bụi cỏ cuối cùng thì trước mặt Vô Hải đã là hàng trăm con sói dùng cặp mắt của nó để nhìn chằm chằm vào Vô Hải.
"Con mẹ nó..." Vô Hải thì thầm trong miệng. Đám sói bổng dưng hú lên, hàng trăm con sói lao về phía Vô Hải.
Vô Hải tạo ra bốn quả cầu nước, bắn thẳng về phía bốn con khác nhau, cầu nước chấn động mạnh mẽ làm gãy xương sườn, chân và thậm chí là cổ của từng con trong số này.
Bọn sói này không phải là Huyết Hầu, nên hiển nhiên với cơn đau kịch liệt và tổn thương như vậy bọn nó sẽ ngay lập tức bị phế đi rồi.