Trử San San nghẹn họng trân trối nhìn Sài Thiếu Phong, không tin lời nói mà chính mình vừa rồi đã nghe được.
Anh vừa rồi thật sự nói rằng anh thích cô, còn hỏi cô có nguyện ý làm bạn gái của anh hay không? Đây là thật sao? Cô không có nghe sai chứ?
“Em nói gì đi chứ, San San?” Anh hỏi cô, trong lòng tràn ngập khẩn trương.
“Nói cái gì?” Cô ngơ ngác hỏi, bởi vì tâm trí đang bị choáng quá nặng.
Ngày hôm qua cô mặc dù có nghĩ tới khả năng này, nhưng là chân chínhkhi phát sinh thời điểm, cô mới biết được muốn nghĩ trước cũng vô dụng,bởi vì đầu sẽ trong nháy mắt mà biến thành trống rỗng.
“Trả lời anh em có nguyện ý không?” Sài Thiếu Phong nhanh nhìn chằmchằm cô nói, bởi vì sự trầm mặc của cô mà anh cảm thấy khẩn trương nóinăng lộn xộn. “Tuy rằng anh biết em cũng thích anh, nhưng anh vẫn muốnnghe câu trả lời của em, tựa như việc kinh doanh buôn bán, biết rõ đãnắm chắc thắng lợi, nhưng cũng muốn làm cho đối phương thấy được thành ý của chính mình, như vậy song phương mới có tương lai, không phải sao?”
Trử San San lăng ngốc nhìn anh, nghe không hiểu một chuỗi những lờinói phía sau của anh là cái ý tứ gì, nhưng là lại tổng cảm thấy hình như có điểm kỳ quái, là làm sao đâu?
Cô suy nghĩ một chút, đột nhiên hiểu được làm sao lại kỳ quái.
“Chờ một chút.” Cô nói,“Là ai nói với anh em cũng thích anh?”
Trái tim đang đập điên cuồng nháy mắt lặng thinh, Sài Thiếu Phongkhông tự chủ được giận tái mặt, nhanh nhìn chằm chằm cô, hoãn thanhnói:“Chẳng lẽ em không thích anh?”
Trử San San cảm giác quanh mình không khí tựa hồ trong nháy mắt ngưng kết lại, hô hấp có điểm khó khăn.
“Em, Em cũng không nói như vậy nha.” Cô thật cẩn thận nói.
“Không nói như vậy là cái ý tứ gì?”
“Chính là……”
“Chính là?”
“Em là nói……”
“Nói cái gì?”
“Chính là cái kia……”
“Cái gì?”
Anh tuy rằng vẫn đứng tại chỗ, nhưng cảm giác lại giống từng bước tới gần, gần gũi cơ hồ sắp áp sát đến mặt cô. Chung quanh tràn ngập hơi thở bức bách của anh, làm cho cô tiến thoái lưỡng nan, cảm thấy khó thở,rốt cuộc vô lực chống cự, chỉ có thể lựa chọn đầu hàng.
“Hảo, em nguyện ý.” Cô nhanh chóng gật đầu trả lời, tựa như sợ nếu chậm một giây sẽ bị anh nuốt chửng a.
Thật đáng sợ, thật đáng sợ.
Nhưng kỳ quái là, trước kia anh có dùng bộ mặt lạnh như băng đối diện với cô, cô cũng không thấy sợ, chỉ cảm thấy anh đáng đánh đòn, hiện tại sao lại tự nhiên cảm thấy anh thật đáng sợ, sợ anh tức giận nha?
Cô không cho rằng cô sợ anh tức giận từ nay về sau sẽ không để ý tớicô, cho nên mới có cảm giác sợ hãi như thế, nếu quả thật là như vậy, côchính là đã thừa nhận ngày càng để ý đến anh rồi sao?
Không có khả năng, không có khả năng, không có khả năng. Bọn họ vừamới quen nhau thời gian không lâu, anh cũng chưa từng đối xử với cô vượt quá tình cảm đơn thuần — chuyện tối hôm qua luôn miệng kêu cô đi ăn bữa tối cùng đuổi cô về nhà, không cần ở lại bệnh viện có lẽ không nêntính. Cho nên, cô làm sao có thể như thế mà thích anh đâu? Chẳng lẽ cũng chỉ bởi vì anh lớn lên có bộ dáng giống Triệu Quốc sao? Cô hẳn là không có như vậy nông cạn đi?
Câu trả lời của cô làm cho Sài Thiếu Phong không tự chủ được thở dàinhẹ nhõm một hơi, sau đó đột nhiên cảm giác chính mình giống như mộtthanh niên mới lớn đang nếm thử cảm giác tình yêu mà tự buồn cười.
Nhưng loại cảm giác tim đập nhanh hơn, khẩn trương chờ mong lại sợ bị thương tổn này anh cũng không chán ghét, thậm chí cảm thấy nó so vớicông việc bình thường có tính khiêu chiến cùng cảm giác kích thích hơnnhiều. Hơn nữa khi cô gật đầu nhận lời, trong nháy mắt cái loại cảm giác hưng phấn, sung sướng, muốn nắm tay quát to một tiếng “yes” , anh từrất lâu rồi chưa từng có .
Cô luôn có thể gây cho anh những cảm xúc bất đồng, tác động rất nhiều đến những phản ứng cảm xúc bình thường mà ngay cả chính mình đều đãquên.
Cô tại sao bây giờ mới xuất hiện trong cuộc đời anh?
Anh nhìn không chuyển mắt chuyên chú nhìn cô, làm Trử San San có cảmgiác khó thở, cô nhanh chóng mở miệng nói:“Anh vừa rồi nói có cà phê, em hiện tại có thể uống chứ?”
“Có thể.” Anh liếc mắt nhìn cô thật sâu, lúc này mới không nhanhkhông chậm trả lời.“Bất quá một bàn tay không thể động đậy, em lại đâygiúp anh đi.”
“Ok, không vấn đề gì!” Trử San San lập tức từ chỗ ngồi đứng lên. Chỉcần đừng tiếp tục ngồi ở đây, bị cặp mắt đen láy kia nhìn chằm chằm,muốn cô làm cái gì đều được.“Cái đó ở đâu? Em nói trước, em chỉ uống qua cà phê, không pha cà phê bao giờ, cho nên anh phải từng bước một dạy em mới được.”
“Em đến giờ chưa từng pha cà phê sao?” Sài Thiếu Phong có chút kinhngạc nói.“Mỗi lần anh đến công ty em uống cà phê chẳng lẽ không phải empha sao?”
“Đương nhiên không phải. Pha cà phê là công việc của bộ phận hànhchính tổng hợp hoặc thư ký, không phải của em, em chỉ nguyện ý hỗ trợgiúp họ mang cà phê vào thôi, bọn họ nếu ngay cả cà phê cũng bảo em phải pha thì chết với em.”
“Cho nên, em không phải nhân viên của bộ phận hành chính tổng hợp?”
“Không phải.”
“Vậy em là người ở phòng ban nào?”
“Phòng kế hoạch nha.” Cô trả lời, sau đó hoài nghi nhìn anh hỏi:“Anh làm chi mà có vẻ mặt kinh ngạc như vậy?”
“Anh trước kia vẫn cho rằng em là người của bộ phận hành chính, pha cà phê là công việc chính của em.”
“Anh đoán sai rồi.” Trử San San hướng anh nhếch miệng cười nói, sauđó đột nhiên trong lúc đó, cô lĩnh ngộ được ý tứ của anh.“Cho nên anhmới bảo em là mỹ nữ trong đầu chỉ toàn cỏ rác đúng không?” Cô trợn tohai mắt, kinh hô bật thốt lên.
“Thật có lỗi.” Dũng cảm nhận sai mới thật là nam nhân.
“Anh thật sự không biết sao, những nữ nhân mỗi ngày dù là công việcchuyên môn là pha cà phê nhưng đến một ngày nào đó cũng có khả năng trởthành thị trưởng sao?”
“A?”
“Anh nhất định là chưa từng xem — toà thị chính.” Cô nhìn anh liếc mắt một cái nói.“Cà phê ở đâu?”
“Phía trên tủ bát thứ hai.” Anh trước tiên trả lời vấn đề của cô, sau đó mới chán ghét nói:“Anh có xem, nhưng nhìn thập phần chung thì anhcùng cái tên diễn viên khôi hài kia làm sao lại giống nhau?”
“Anh làm sao mà nói như vậy được! Anh ta là diễn viên, đương nhiênphải diễn theo kịch bản, hơn nữa giống anh ta có cái gì không tốt, anhấy vừa có mị lực lại là chuyên gia về tình yêu nha –”
“Em có quen vợ hắn không vậy, chứ làm sao em biết được hắn là chuyêngia về tình yêu?” Sài Thiếu Phong nhịn không được bẻ gãy lời cô, biểutình có điểm khó chịu.
“Anh nói gì vậy?” Cô hoài nghi quay đầu nhìn anh một cái.“Đó cũng không phải là mình em nói, là mọi người đều nói như vậy a.”
“Người khác nói cái gì em đều sẽ tin sao? Anh không nhìn ra em lại là người mù quáng như vậy.”
“Uy!” Cô tức giận kêu.
Anh lãnh hé ra khuôn mặt không chút thay đổi nhìn cô, làm cho cô bất tri bất giác khí thế liền xìu xuống.
“Cà phê pha thế nào? Anh không dạy em, em làm sao mà biết.” Cô ấm ứcnói, dáng điệu giống cô bé giận dỗi rất đáng yêu, làm cho anh đột nhiênxúc động muốn hôn cô.
Sài Thiếu Phong đi về phía cô.
Trử San San nghĩ anh chắc là đi lại đây dạy cô pha cà phê uống thế nào cho ngon, cho nên không chút phòng vệ, kết quả khi anh tới gần, tay duỗi ra liền đem cô ôm vào trong lòng, khi côngạc nhiên ngẩng đầu nhìn anh, trong nháy mắt đã thấy anh cúi đầu hôncô.
Đây là lần thứ hai anh hôn cô, cùng lần đầu tiên giống nhau y hệt,cũng có cảm giác nóng cháy giống nhau, lập tức càng hôn càng nhiệt tìnhđến nỗi khiến cho cô đầu óc choáng váng, thiếu chút nữa thiếu dưỡng khímà ngất xụi lơ.
Khi anh ngẩng đầu, cô cả người cơ hồ đã yếu ớt dựa vào bên cánh taykhông bị thương của anh, trừ bỏ hô hấp có chút khí lức ra thì chính làtoàn thân vô lực.
“Như vậy đã yếu ớt thế? Về sau làm sao bây giờ?” Anh đã được tiệnnghi còn khoe mã thấp giọng giễu cợt cô, tâm tình đột nhiên toàn bộ đềucảm thấy tốt lắm.
Trử San San dùng lực hít sâu vài cái, lúc này mới có khí lực ngẩngđầu trừng mắt nhìn anh. Sắc mặt cô ửng đỏ, hờn dỗi mang theo vài phầnmềm mại đáng yêu, làm anh nhịn không được lại cúi đầu.
“Uy!” Lúc này cô nhất định sẽ không để cho anh lại chiếm tiện nghicủa cô, đỏ mặt quay đầu tránh đi.“Anh rốt cuộc có muốn dạy em pha cà phê không đây?”
“Em thật sự muốn uống cà phê sao? coffee,tea,or me?”
Trử San San ngây người một chút, tiếp theo, khắc chế không được lập tức cười ra tiếng.
“Ha ha……” Trời ạ, những lời này là từ chính miệng anh nói ra, siêubuồn cười . Anh tuy rằng không có biểu hiện gì ra mặt, nhưng là cảm giác được chính mình thật sự là rất buồn cười .
Sài Thiếu Phong có chút xấu hổ, anh cũng không biết chính mình vì sao lại đột nhiên nói ra một câu như vậy.
coffee,tea,or me? Thật sự là gặp quỷ !
“Khụ!” Anh ho nhẹ một tiếng, buông cô ra, che dấu cảm giác không được tự nhiên cùng xấu hổ của mình .“Em không phải muốn anh dạy cách pha càphê sao? Đến đây, anh dạy em.”
Cô thật sự cùng Sài đại tổng giám đốc kết giao, đây thật là chuyệnnằm mơ cũng không nghĩ đến, vậy mà bây giờ nó thật sự đã xảy ra.
Trử San San ngồi ở trong phòng khách xa hoa của Sài Thiếu Phong cả người có chút dại ra.
Anh đang ở trong phòng tắm rửa, mà cô, tuy rằng sự thật đều đã hiện ra trước mắt vẫn cảm thấy có chút khó có thể tin. Nhưng khó tin nhất cũng không phải chuyện cùng anh kết giao, mà là chuyện mới kết giao ngày hôm đó cô đã chuyển đến ở cùng nhà bạn trai.
Việc này rốt cuộc là như thế nào ? Cô nhíu mày dùng sức hồi tưởng.
Ngày đó — cũng là ngày anh xuất viện, cô ở nhà anh đợi đến 9h mới về, bởi vì còn phải giúp anh chuẩn bị bữa tối, sau lại cùng nhau ăn tối.
Đến khi cô về nhà, đã gần 11h, đi trên đường cô lại nhân tiện giúpanh mua một vài bộ quần áo, dù sao việc tắm rửa anh phải tự mình làm, cô thật sự không giúp được gì, cho nên chỉ có thể dùng phương thức này hỗtrợ anh.
Bởi vì cảm giác mệt chết đi được, cô liền đem những thứ này vứt mộtchỗ chạy đi tắm rửa, chuẩn bị đi ngủ sớm một chút, không dự đoán đượckhi từ trong phòng tắm đi ra, chị cả và chị hai đã chờ ở bên ngoài, khẩn cấp truy vấn túi quần áo kia.
“Dù sao San San nhà chúng ta cũng là hoa cúc khuê nữ nha.” Các chị cô khoa trương nói.
Đúng vậy, hai nữ nhân này vẫn đang ở nhà cô, cùng cô chen chúc trong căn phòng nhỏ hơn chục mét vuông không chịu về nhà.
Các chị cô trước đây đều ở nhà cao cửa rộng, thật không biết các chịbây giờ như thế nào lại chịu được cảnh ba người một phòng nhỏ như thếnày?
Tóm lại, cô không thể đem các chị đuổi đi, lại không thể cùng mẹ mậtbáo, làm cho mẹ ra mặt giúp cô đem đuổi các chị về nhà chính mình, chonên đành phải để cho các chị ở lại.
Nhưng là, các chị hiện tại thế nhưng chiếm luôn nhà cô còn đem chủ nhà đuổi đi, đời này rốt cuộc còn có thiên lý không nha?
“Bạn trai em bị thương, cử động không tiện, thân là bạn gái em đương nhiên phải ở bên chăm sóc.” Chị cả đương nhiên nói.
“Đúng vậy, càng miễn bàn việc anh ta không có người thân ở Đài Loan.” Chị hai đồng ý gật đầu phụ họa.
“Nhanh chút đi, em không cần lo lắng, bọ chị sẽ giúp em coi nhà .” Chị cả nói.
“Quần áo nên mang nhiều một chút, gãy xương cũng không khỏi nhanhđược, em ít nhất cũng phải ở đó khoảng một hai tháng.” Chị hai nói.
“Hành lý bọn chị sẽ giúp em thu dọn, em mau thay quần áo. Tổng khôngthể mặc áo ngủ ra khỏi nhà? Động tác nhanh nha, đừng đứng ở đó ngẩnngười.” Chị cả lại nói.
Các cô hai người ngươi một câu ta một câu , không chỉ có nói chuyệnmà tay cũng động thủ, một người giúp cô thu thập hành lý, một người thúc cô đi thay quần áo, sau đó cô cứ như vậy bị đẩy dời khỏi nhà mình.
Đương nhiên, cô không phải không kháng nghị, không chống cự, thậm chí còn lấy việc muốn nói cho mẹ việc hai chị đang ở nhà cô mà uy hiếp cácchị đừng xằng bậy, kết quả phản ứng lại là –
“Thế em muốn cho mẹ biết em rốt cục đã kết giao bạn trai sao?” Chị hai hỏi lại cô.
“Mẹ đã biết nhất định sẽ thật cao hứng , mẹ kêu em phải kết hôn không biết đã bao lâu?” Chị cả nói tiếp.“Ai, tuy rằng mẹ nói đã buông tha cho chị, nhưng chị vẫn còn có áp lực nha. Bất quá chỉ cần em kết hôn, áplực này của là có thể tạm thời giải trừ rồi.” Chị hai lại nói.
“Mẹ nhất định sẽ cười đến cười toe toét .” Chị cả cười tủm tỉm nói.
Hai người này lấy oán trả ơn!
Nói tóm lại, cô cuối cùng đành phải ngậm ngùi mang theo hành lý chạytới nhà Sài Thiếu Phong , dù sao nhà anh vừa vặn có phòng khách có thểcho cô ngủ, hơn nữa nói thật, ở cùng một chỗ thật sự có thể giúp cô tiết kiệm không ít, không cần đi khắp nơi bôn ba.
Trọng điểm là, anh trừ bỏ lúc mới bắt đầu có chút kinh ngạc, cũng là không nói gì liền cho cô ở cùng.
Buổi tối ngày đầu tiên, cô mệt chết đi được, ngày mai lại phải đi làm, cũng không có nghĩ nhiều, liền nằm lăn ra ngủ.
Buổi tối ngày hôm sau, bởi vì hôm trước đã xin nghỉ nửa ngày, việc ởcông ty đang nhiều vô kể, cô gọi điện thoại về xác nhận anh không cóviệc gì, có thể tự mình kêu đồ ăn bên ngoài, cô liền ở lại công ty tăngca đến chín giờ hơn mới về, sau đó giống nhau bởi vì mệt mỏi, tắm rửaxong ngồi ở phòng khách cùng anh tán gẫu không quá vài câu mà bắt đầungủ gà ngủ gật, cuối cùng bị anh kêu về phòng mà đi ngủ.
Buổi tối ngày thứ ba tình hình không sai biệt lắm, sau đó là hôm nay, hiện tại, chính là ngày cuối tuần.
Thật hy vọng cô có thể giống mấy ngày trước mệt mỏi không mở mắt rađược, ngã đầu liền ngủ, như vậy cô sẽ không phải ngồi ở chỗ này miên man suy nghĩ .
Cô nam quả nữ ở một chỗ thật sự rất nguy hiểm nha, tuy rằng nói haingười bọn họ là người yêu, cũng đã hôn nhau, nhưng dù sao mới kết giaođược bốn ngày mà thôi, thật là càng nghĩ càng nguy hiểm…… Nếu anh độtnhiên ép buộc cô, cô nên làm cái gì bây giờ? Chẳng lẽ đánh cho anh mộtchưởng, làm cho anh xỉu mà ngã gục sao? Thật sự là khó có thể lựa chọn –
“Phốc!” Trử San San phút chốc bật ra một tiếng bật cười, bị suy nghĩ của chính mình đả bại.
Anh là bệnh nhân nha! Cánh tay lại đang gãy xương, càng miễn bàn tớicánh tay anh đang bị treo theo hình tam giác giắt ở trước ngực, anh cóthể làm gì được? Cô thật sự là hồ đồ, lại ngồi ở chỗ này miên man suynghĩ.
Xem ra cô căn bản là không phải “Sợ” anh lại đây, mà là “Chờ mong” anh tiến tới đây đi? Trử San San ngươi chính là đại sắc nữ!
Cô nhịn không được lấy ôm lấy đầu mình đập đập, vừa lúc Sài Thiếu Phong đi ra liền nhìn thấy cảnh tượng đấy.
“Em đang làm cái gì vậy?” Anh nghi hoặc hỏi.
“Không có gì, luyện thiết đầu công.”
Sài Thiếu Phong đầu tiên là ngây người một chút, tiếp theo nháy mắt ôm bụng cười phá lên cười.
“Ha ha ha ha ha……”
Anh rất ít khi cất tiếng cười to như vậy, đây không phải là cá tínhcủa anh, thứ hai anh đang ở địa vị cao phải nhất định phải có uy nghiêm, bởi vậy nhất cử nhất động phải nghiêm túc. Nhưng là không biết vì sao,tựa như bị cô không cẩn thận chạm phải chốt mở, nụ cười đọng lại nhiềunăm của anh trong nháy mắt hoàn toàn bừng lên, có muốn chế ngự cũngkhông được.
Thiết đầu công? Cái này thật sự là rất buồn cười .
Có thể tưởng tượng ra một nữ tử nhu nhược tinh tế, tóc dài phiêuphiêu, cầm một khối gạch hướng trên đầu mình gõ một phát, sau đó một bên kêu to “A tạp”, làm cho viên gạch vỡ thành hai đoạn sau lại bước ra babước, những người xung quanh vỗ tay tán dương, cô thực dũng mãnh nha?
Trong đầu anh chính là không tự chủ được xuất hiện hình ảnh như vậy,mới có thể làm cho anh cười không thể dừng như vậy, bởi vì thật sự làrất buồn cười , ha ha……
“Buồn cười như vậy sao?” Nhìn anh cười đến lăn lộn, Trử San San lộ ra vẻ mặt nghi hoặc biểu tình.
Sài Thiếu Phong vừa cười vừa gật đầu, cười đến nước mắt đều chảy ra , một bàn tay còn bám vào vách tường, sợ chính mình sẽ cười đến ngã ngồixuống mất.
“Rốt cuộc làm sao mà buồn cười vậy?” Cô chính là thuận miệng nói lung tung một câu mà ? Có gì đáng buồn cười vậy đâu nha?
“Thiết, thiết đầu công.” Anh vừa cười vừa nói.
“Thiết đầu công?” Cô vẫn là không hiểu, nhưng bắt đầu có điểm lo lắng .“Anh có thể dừng lại nghỉ ngơi một chút rồi lại cười được không, anhcưới như vậy nếu đột nhiên té xỉu , em không khiêng nổi anh đâu.” Cônhíu mày khinh túc, vẻ mặt còn thật sự nói, sao biết lại dẫn anh đến một trận cười cuồng nộ hơn.
Nhìn anh càng cười càng khoa trương, cũng không biết đang cười cái gì, cười đến đứng lên ngồi xuống như vậy.
Trử San San lắc đầu, quyết định mặc kệ , chờ anh thật sự té xỉu lạiphiền, cùng lắm thì cô một người nếu không khiêng nổi, liền gọi chị cảcùng chị hai tới đây hỗ trợ nha, tin tưởng các chị khẳng định sẽ khôngnói hai lời lập tức liền tới.
Không để ý tới anh . Cô thuận tay cầm điều khiển từ xa trên bàn, mở tivi xem.
Từ lúc chị cả và chị hai đột nhiên đến ở nhà cô, cô đều không có thời gian hảo hảo xem những phim HQ mà cô yêu nhất.
Ti vi trong phòng khách này lớn như vậy, thoạt nhìn nhất định thực đã nghiền.
Trử San San nhanh chóng nhìn lên màn hình, sau đó mở ra bộ phim côthích xem nhất kia, chỉ chốc lát liền rất nhập tâm với tình huống trongphim, không thèm để ý đến nam nhân đang cười lăn lộn phía sau từ khi nào đã ngừng cười, đã tiến đến cạnh cô cùng nhau xem tivi, trên thực tế làxem cô, thế mà cô lại không hề biết gì.
Cô chăm chú nhìn nam nữ nhân vật chính cùng nhau hỉ nộ ái ố, kể cảkhi quảng cáo cũng không thể nhàn, không ngừng mà chuyển sang xem tiếpbộ phim khác, quả thực bận tối mày tối mặt.
Sài Thiếu Phong cũng vì xem cô mà mắt cũng không có rảnh, bởi vì rất thú vị .
Anh cho tới bây giờ cũng không biết một người có nhiều biểu tình nhưvậy, hoặc là biểu tình của cô là đặc biệt nhiều? Anh rất tò mò, cảm thấy nhất cử nhất động của cô, nhất nhăn mày cười, mặc kệ là nhíu mày hoặclà mắng mỏ bộ dáng đều thực đáng yêu, rất thú vị .
Anh nghĩ, sau khi anh yêu cô rồi sẽ thấy cực kỳ thú vị, nhưng cảm giác đó phải là lúc anh nhìn cô xem ti vi mới phát giác ra.
Phim liên tục chiếu ước chừng hai tiếng mới có dòng chữ: “Ngày maixin tiếp tục xem”, anh nhìn cô thỏa mãn mỉm cười, hồn nhiên như chưathấy anh đang ở bên canh, đột nhiên giơ tay lên thủ vỗ đốp một cái vàothắt lưng, một quyền đánh trúng cằm anh.
“Ai nha.” Anh thở nhẹ một tiếng.
“A!” Cô cũng kêu một tiếng, đột nhiên quay đầu nhìn về phía anh, lộra vẻ mặt kinh ngạc.“Thực xin lỗi, thực xin lỗi.” Cô vội vàng giảithích, xấu hổ không biết làm sao.
Cô như thế nào lại hoàn toàn đã quên anh vẫn tồn tại đâu? Rất khoa trương , rất khoa trương !
“Anh không sao chứ? Em đánh trúng phải anh đúng không? Để em xemnào.” Cô dựa vào anh, khẩn trương kiểm tra mặt anh, coi độ cao mình vừarồi vung ra, nhất định là cô đã đánh trúng mặt anh rồi.
“Chính là đụng phải cằm anh mà thôi, không có việc gì.” Sài Thiếu Phong trấn an cô nói.
“Em xem xem.” Tuy rằng anh nói như vậy, cô vẫn là lo lắng kiểm tramột chút cằm anh. Dường như thật sự không có việc gì. Trong lòng cô mớinghĩ như vậy, vừa nhấc mắt liền ngây dại.“Anh chảy máu .” Cô bật thốtlên nói.
“Làm sao?” Sài Thiếu Phong không có cảm giác gì hỏi.
“Môi nơi này.” Tay cô khẽ chạm vào môi dưới của anh, sau đó đứng dậy lấy giấy, nhẹ nhàng chấm lên miệng vết thương cầm máu.
“Thực xin lỗi, đều là em sai, em……” Cô không biết nên như thế nàogiải thích chính mình ngu ngốc, thế nhưng lại quên anh đang ngồi cạnh,còn hại anh đổ máu bị thương.
“Chính là không cẩn thận cắn phải môi thôi, anh ngay cả một chút cảmgiác đều không có.” Sài Thiếu Phong lại trấn an nàng, vẻ mặt không thèmđể ý.
Nhưng mà anh càng biểu hiện săn sóc hào phóng, Trử San San càng cảm thấy tự trách, cảm thấy chính mình thật sự rất kém cỏi.
Vốn dĩ cô ở nhà anh, là vì muốn chăm sóc vết thương của anh, kết quảtrong ba ngày, rốt cuộc làm được cái gì? Ăn cơm, ngủ, xem tivi, miên man suy nghĩ cô căn bản cái gì cũng không có làm.
Ngược lại, anh ba ngày đều vì cô mà chuẩn bị bữa sáng, tuy rằng đềulà ra bên ngoài mua , nhưng cũng là anh dùng tâm khẳng trả giá mới làmđược nha, càng miễn bàn anh vẫn là đang bị thương, bọc băng gạc, taymang thạch cao đi làm chuyện này .
Cô thật là tệ đúng hay không? Có lẽ cô là người bạn gái thất bại nhất trên đời.
“Anh chỉ bị chảy chút máu, không nghiêm trọng như vậy, em không phảilà muốn khóc chứ?” Xem nàng vẻ mặt lã chã chực khóc, bộ dáng như giâytiếp theo sẽ khóc ra, Sài Thiếu Phong vội vàng mở miệng, có chút kíchđộng.
“Em thật sự rất kém cỏi, vừa kém cỏi lại không xong.” Cô nói giọng khàn khàn.
“Thật sự không nghiêm trọng như vậy, em xem, máu đã ngừng rồi.” SàiThiếu Phong đem tờ giấy đang đặt trên môi xuống, đổi tờ khác sạch sẽkhông có vết máu nào đưa cô xem.
“Em không chỉ nói chuyện này.” Cô hít mũi, tự trách mình nói.
“Vậy có chuyện gì?” Sài Thiếu Phong vẻ mặt khó hiểu.
“Tất cả mọi chuyện.”
“Tất cả mọi chuyện?” Anh càng mờ mịt .“Em nói muốn chăm sóc anh,nhưng lại không có chút trách nhiệm nào, mỗi ngày đều là anh giúp emchuẩn bị bữa sáng.”
“Anh cũng muốn ăn, chính là mua thêm một phần mà thôi, cũng không có gì mà .” Anh nói đơn giản thoải mái.
“Vấn đề là anh hiện tại đang bị thương, việc khác không nói, chính là mỗi lần đi đâu ra ngoài đều phải thay quần áo, như vậy không vất vảsao? Còn có, anh nói anh cũng muốn ăn, vậy em hỏi anh, người bình thường trước khi đi làm cũng sẽ tự mua đồ ăn sáng về ăn sao?” Cô cảm thấytrước đây đến tám phần là thư ký hoặc là trợ lý của anh chuẩn bị sẵn,không cần chính bản thân anh phải hao tốn tâm tư hoặc thời gian đi làm.
Sài Thiếu Phong không nói gì mà chỉ nhìn cô, vì thế Trử San San biết chính mình đã hoàn toàn đoán đúng rồi.
Anh mỗi ngày sáng sớm rời giường, không từ chối vất vả thay y phục vì cô mà xuống lầu mua bữa sáng .
“Vì sao?” Cô nhìn không chuyển mắt hỏi.
“Cái gì vì sao?” Anh không rõ cô đang hỏi cái gì.
“Vì sao đối tốt với em như vậy?”
“Em không phải là bạn gái của anh sao? Đối tốt với bạn gái của mình, không phải là chuyện gì thiên kinh động địa chứ?”
“Không ai cảm thấy đây là chuyện kinh thiên động địa.” Cô lắc đầu.
“Thật sao?”
Anh chỉ phản ứng nhẹ nhàng như vậy, thản nhiên như vậy, nhưng trênmặt chính là làm cho người khác cảm thấy đây là chuyện không hề quantrọng, biểu hiện này làm cho lòng cô trở nên ấm áp, giống như có cái gìđó đang chảy ra.
Anh của ngày trước trong ý nghĩ của cô hoàn toàn bất đồng, nguyên bản nghĩ anh là người vô tình, ngạo mạn lại đáng ghét, trong mắt chỉ cócông việc, không nghĩ tới sau khi cùng anh kết giao, lại phát hiện anhcăn bản là rất ôn nhu, nhìn anh bề ngoài mặc đồ tây, vẻ mặt nghiêm túclạnh lùng, vô tình bộ dáng căn bản chính là hai người hoàn toàn khácnhau.
Mới ba ngày mà thôi, có lẽ những săn sóc ôn nhu chính là anh giả vờ cũng nói không chừng.
Trong lòng có thanh âm như vậy cùng cô nói.
Nhưng là tục ngữ nói, lộ xa biết mã lực, lâu ngày gặp người tâm.
Cô tin tưởng nếu anh thật sự là giả vờ, sớm hay muộn có sẽ lộ ra dấuvết . Nếu anh là thiệt tình , như vậy cô kiếp trước nhất định đã làm rất nhiều chuyện tốt, mới có thể gặp gỡ một nam nhân tốt như vậy nha.
Cô chờ đợi đáp án cuối cùng là người sau, bởi vì nếu không phải, côhiện tại đang cảm thấy tâm tình nóng lên dị thường, khả năng bởi vì nhưvậy mà không kiềm chế được nữa.
Tâm động cùng cõi lòng tan nát, rõ ràng chỉ kém một chữ, cũng chính là thiên đường cùng địa ngục hai loại chuyện tình.
Cô nghĩ, có khả năng cô đã bất tri bất giác dần dần yêu anh rồi.