Cô gái trước mắt bộ dạng rất xinh đẹp, ngũ quan lập thể, da thịttrắng nõn sáng, còn có tóc dài đen nhánh, chưa bị nhuộm độc hại qua lầnnào, phi thường xinh đẹp ý vui, chính là loại người mà anh thích – nếu cô không trợn mắt há hốc mồm theo dõi anh, còn bật thốt lên ba chữ mà gần đây anh thống hận nhất!
“Triệu…… Nghị viên?”
Đúng vậy, chính là này ba chữ, triệu, nghị, viên!
Sài Thiếu Phong nguyên bản coi như có khuôn mặt bình dị gần gũi,trong nháy mắt lạnh như băng khiến người khác cảm thấy lạnh lẽo.
Vừa mới bắt đầu đã có người nói anh lớn lên giống triệu nghị viên,trong đầu anh chỉ có dấu chấm hỏi, nhưng là không để ý lắm. Nhưng về sau liên tiếp bị nói, còn có người lấy việc anh làm cái kia triệu nghị viên vui đùa, chính mình cười đến run rẩy hết cả người, mà anh bị người khác cười lại chỉ cảm thấy không hiểu ra sao, anh cũng rất phát hỏa.
Điều tra kết quả biết được triệu nghị viên là nam nhân vật chínhtrong bộ phim HQ, anh bỏ thời gian đến xem một chút, kết quả lại nhìnthấy một hình nam ở bên kia thực khôi hài.
Anh không thể không nói cái kia tên là hình nam, bởi vì tên kia trừbỏ so với anh lớn tuổi hơn chút thì thật đúng là cùng anh có điểm giống, giống nhau từ dáng người cao ráo, mày rậm, đôi mắt mang chút u buồn,mũi cao thẳng, còn có một chút không sạch sẽ hình nam hồ.
Nhưng nhìn hắn ở trong phim bộ dáng khôi hài giả ngu ngơ thật sự làmcho anh thực phản cảm, cho nên anh chỉ nhìn một chút liền đem tivi tắt,hơn nữa từ nay về sau không ai dám can đảm lấy triệu nghị viên, triệuquốc, tổ quốc linh tinh từ ngữ gọi anh, hoặc trêu đùa anh một chút.
Đương nhiên, những người đối mặt không biết thì sẽ chỉ trỏ, khe khẽnói nhỏ, thậm chí phạm háo sắc mà ngây ngô cười, hoặc có nhiều cô gáitiến đến gần làm quen.
Mà cô gái trước mắt này, thực rõ ràng liền cùng háo sắc là đồng nhất.
Anh thu hồi tầm mắt, không hề cảm thấy cô gái này có gì xinh đẹp nữa, chỉ cảm thấy phản cảm.
Khinh phiết môi dưới cánh hoa, mặt không chút thay đổi tùy tiện gậtcái đầu, coi như thu được lời cảm tạ của nàng, hắn trực tiếp xoay người, thân thủ vươn tới sau cửa xe taxi chuẩn bị lên xe.
“Chờ một chút.” Cô gái phía sau đột nhiên kêu lên.
Anh không tự chủ được nhíu mày, quay đầu nhìn.
Tốt nhất cô không nên mở miệng muốn anh kí tên, muốn chụp ảnh chung linh tinh .
Lần trước còn có một cô gái điên, mạc danh kỳ diệu toát ra muốn anhkí tên cùng chụp ảnh chung, anh đã nói là cô nhận sai người rồi, nói anh không phải người trong TV kia, kết quả cô gái kia còn cứng rắn kéo anhkhông cho anh đi, nói thẳng không quan hệ, lớn lên giống thì tốt rồi,còn quỷ rống quỷ kêu nói cô ta hảo hưng phấn, hại anh thiếu chút nữaphạm hạ tội giết người, hiện tại nhớ tới còn nhất bụng phát hỏa.
“Xe taxi này là tôi nhìn thấy trước, phiền anh đi tìm chiếc khác.” Cô nói xong, đột nhiên liền một tay hướng bên cạnh ngăn cách, sau đó độngtác cực kỳ mau trong chớp mắt liền tiến vào xe taxi ngồi.
Sài Thiếu Phong thật là há hốc mồm, anh chưa từng gặp qua cô gái nàogiống như vậy khí chất mỹ nữ, hành vi cử chỉ lại giống bọn con gáiobasan không phân rõ phải trái.
Xe taxi này rõ ràng là anh thân thủ đưa tới , không phải sao? Làm sao có thể biến thành là cô nhìn thấy trước chứ?
“Tiểu thư, xe này là tôi bắt trước.” Anh nhăn mày,lãnh đạm mở miệng nói.
“Anh nói lung tung, rõ ràng là tôi –” Trử San San không chút do dựbác bỏ anh, sao biết lời còn chưa dứt, đã bị anh không hề thân sĩ phongđộ đánh gãy.
“Bác tài, phiền toái bác làm chứng nhân.” anh quay đầu nói với bác tài ngồi đối diện.
“Tôi thật là nhìn thấy vị tiên sinh này đứng ở ven đường đưa tay bắt xe mới dừng xe .” Lái xe thành thật nói.
Trử San San cả người cứng đờ, cảm thấy chính mình hiện tại sắc mặt khẳng định rất khó xem.
Hai nam nhân này rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Rốt cuộc hiểu haykhông cái gì tên là thân sĩ phong độ nha? Cho dù thật sự là cô lầm, côđều đã ngồi trên xe , chẳng lẽ bọn họ sẽ không có thể cho chút mặt mũiưu tiên phụ nữ sao? Như vậy làm cho cô khó mà thấy bọn họ có chỗ tốt gì?
Cô cảm thấy mất mặt lại tức giận, nhếch miệng, không nói hai lời theo một đầu khác xuống xe, sau đó dùng lực đem cửa xe đóng sầm.
“Là tôi lầm , tôi xuống xe?” Cô thở phì phì nói, cho dù biết rõ là chính mình có lỗi, vẫn là không có biện pháp không tức giận.
Nhưng làm cho cô nghẹn họng nhìn trân trối chính là, đối phương thếnhưng ngay cả nhìn cũng chưa liếc nhìn một cái, thẳng ngồi lên xe, đóngcửa xe, sau đó cứ như vậy mà đi ngay trước mặt cô .
Làm sao có thể có loại nam nhân này chứ? Cô cảm thấy bất khả tư nghị, cô còn cho rằng hắn có bộ dạng cùng Triệu Quốc hữu rất giống, khôngnghĩ tới phong độ lại kém nhiều như vậy, thật là quá kém cỏi !
Phẫn hận nhìn hướng bọn họ rời đi, lại căm giận lớn tiếng mắng đánggiận, cô mới xoay người ở trong xa trận tìm cái taxi khác, sao biết được đứng đợi lâu như vậy, chỉ thấy mỗi một xe taxi nhưng đã có khách. Đếnkhi cô rốt cục lên taxi ngồi rồi thì đã là chuyện của mười lăm phút sau.
Mười lăm phút……
Cô còn tưởng rằng ngồi xe taxi là phương pháp về nhà nhanh nhất, không nghĩ tới ngược lại càng chậm.
Đáng giận hỗn đản! Đều là tại cái tên sơn trại bản Triệu Quốc làm hại , nếu hắn có điểm thân sĩ phong độ thì cô hiện tại khả năng đã về đếnnhà , thế nào còn có thể ở chỗ này nha?
Thật sự là cái đồ không phong độ hỗn đản, Đài Bắc lớn như vậy, hắn tốt nhất không để cô gặp lại, nếu không ……
Hừ hừ, chờ xem!
Đài Bắc…… sẽ không thật sự có nhỏ như vậy đi?
Trử San San trừng mắt nhìn sơn trại bản Triệu Quốc đột nhiên xuấthiện trước mắt cô, quả thực khó có thể tin, không nghĩ tới mới trải quakhông đến một ngày thời gian, thế nhưng lại gặp được hắn.
Đối phương cũng trừng mắt nhìn cô, tựa hồ trong khoảng thời gian ngắn như vậy lại gặp cô hai lần cũng có vẻ có chút ngạc nhiên, bất quá chỉmột giây thời gian, hắn lập tức bỏ qua một bên , còn lộ ra vẻ mặt khinhthường.
Trử San San không tự chủ được trợn to hai mắt, tức giận đến thiếu chút nữa đưa tay cầm khay café hắt vào hắn.
Làm sao có thể có người đáng ghét như vậy nha?
Đáng chết nhất hắn thế nhưng còn giống thần tượng của cô, giống tìnhnhân trong mộng của cô, bộ dáng có vài phận thực rất giống Triệu Quốccủa cô, thật sự là ô nhục thần tượng của cô.
Tên đáng giận, thật sự muôn đem cà phê đổ lên đầu hắn a, hắn cư nhiên lại là khách quý trọng yếu của công ty, còn làm phiền phó tổng quản lítự mình tiếp đãi.
Thường thì, phòng hành chính tổng hợp thậm chí còn chạy đến phòng kếhoạch mượn cô phin cà phê, muốn đánh bài mỹ nữ , chỉ vì làm cho kháchquý có thể có ấn tượng tốt.
Chỉ là bọn họ đại khái không nghĩ đến, người này cùng cô chính là kẻ thù đáng ghét đi?
Cái này bọn họ tính toán thật sự là nhầm rồi, bất quá cô cũng sẽ không ngốc đến nỗi đem việc này nói ra, tự tìm phiền toái.
Nhưng là thay lời khác nói, cô chính là không thể đem cà phê hướng tên đáng ghét này mà đổ lên đầu, thật sự là rất đáng tiếc .
Tận trung với công việc nên bưng lên một ly cà phê để tới trước mặttên đáng ghét, mặt không chút thay đổi mở miệng nói: “Xin mời dùng càphê.” Tiếp theo nhanh chóng lướt qua hắn, hướng vị khách tiếp theo đưacà phê.
“Xin mời dùng cà phê.” Cô sửa lại thanh âm ngọt ngào mỉm cười nói,sau đó nhất nhất đưa hết cà phê cho mọi người rồi rời khỏi phòng họp.
Một bước ra khỏi phòng họp, cô lập tức bị người khác kéo đến một bên , sau đó bị một đống nữ đồng sự bao quanh.
“San San, cậu có nhìn thấy không? Có nhìn thấy không?” Lâm Mĩ Duyên sốt ruột truy vấn
“Nhìn thấy cái gì?” Cô mạc giả vờ hỏi.
“Nghe nói bên trong có một người bộ dạng rất giống Triệu Quốc tronghàn kịch có phải không? Cậu thích xem “toà thị chính” như vậy, chẳng lẽkhông có thấy người kia sao?”
“Hắn làm sao mà giống được? Triệu Quốc so với hắn đẹp hơn gấp trămlần — không, là một trăm ngàn lần. Các cậu lấy hắn so với Triệu Quốc,hắn còn kém xa mới bằng nha.” Trử San San vẻ mặt khinh thường hừ thanhnói.
Mọi người một mảnh trầm mặc, tất cả đều lấy biểu tình hoài nghi nhìn nàng.
“Làm sao?” Nàng hỏi.
“Bọn mình mới phải hỏi cậu a, cậu làm sao?” Lâm Mĩ Duyên nhìn nàng nói.
“Tớ làm sao?” Trử San San mạc danh kỳ diệu không hiểu.
“Phản ứng của cậu là lạ.” Lâm Mĩ Duyên nói, những người khác đều nhất trí gật đầu, chứng tỏ bọn họ cũng đồng cảm.
“Cậu hình như có hơi thái quá rồi?” Một người khác Trương Lệnh Lâm tò mò nhìn chằm chằm nàng.
“Có cái thái quá?” Trử San San vi cương một chút, giả ngu nói.
“Cậu rất ít khi có thái độ địch ý khi nói chuyện, nhất là những người không quen biết, trừ khi cậu đã cùng đối phương từng có gặp mặt.” LâmMĩ Duyên nói.
Đoàn người lại nhất trí gật đầu, làm Trử San San có loại nghẹn lời cảm giác.
“Không phải là bởi vì hắn tướng mạo giống Triệu Quốc người mà cậuthích nhất nên bỏ công theo đuổi hắn, sau đó bị cự tuyệt mới thẹn quáthành giận chứ?” Trương Lệnh Lâm trêu ghẹo đoán nói.
Trử San San không chút nghĩ ngợi, trực tiếp đưa lên một chữ –“Còn khuya!”
Sớm quen mỹ nữ San San này toàn nói như vậy, đoàn người không phản ứng gì, tiếp tục chuyên chú bàn bạc tiếp chuyện của các nàng.
“San San, cậu mê xem “toà thị chính” như vậy, thấy nam nhân có bộdạng giống Triệu Quốc của cậu như vậy, chẳng lẽ không động ý sao?” LâmMĩ Duyên hỏi nàng.
“Hắn làm sao giống đâu?” Trử San San trừng mắt nói, vẻ mặt khó chịu.
“Không thấy thì thôi, thấy rồi thì thật sự là rất giống a. Vấn đề là ở chỗ vì sao mọi người đều nói giống, chỉ có cậu vẻ mặt tức giận nóikhông giống, chẳng lẽ quả thực bọn tớ đã đoán đúng rồi, cậu bị cự tuyệtmới thẹn quá thành giận?”
“Còn khuya !”
“Nếu không phải, cậu vì sao phải tức giận như vậy?”
“Bởi vì……” Trử San San muốn nói lại thôi, tuyệt không định nói rachuyện mất mặt tối hôm qua, hơn nữa hắn ta gặp cô cũng không có phản ứng gì, kỳ thật cùng ý tứ là cự tuyệt không sai biệt lắm. Trử San San cô từ trước nay chưa từng bị khi dễ như vậy? Thật sự là cái tên đáng ghét!
“Bởi vì sao?” Lâm Mĩ Duyên tiếp tục hỏi.
“Không có gì.” Nàng phiết môi.
“Cậu càng như vậy càng khả nghi.” Lâm Mĩ Duyên nhìn chằm chằm nàng nói.
“San San, nếu cậu cùng soái ca kia không quen không biết, cậu có thểđem hắn đến đối mặt không?” Từ Hiểu Ôn đột phát ý tưởng, ngữ không sợhãi không ngớt mở miệng nói.
Trử San San nghẹn họng nhìn trân trối trừng hướng nàng, còn không kịp có phản ứng, lại nghe thấy nàng tiếp tục nói.
“Cậu không biết là đây là cơ hội trời cho hay sao? Cậu thích TriệuQuốc như vậy, anh ta lại là người ngoại quốc, hơn nữa đã kết hôn . Nhưng người bên trong kia chưa kết hôn hoặc là cũng không bất đồng ngôn ngữ–”
“Hiểu Mạn, cậu làm sao mà biết soái ca bên trong kia còn chưa có kết hôn?” Lâm Mĩ Duyên nhịn không được ngắt lời hỏi.
“Vừa rồi nghe phó lý nói .” Từ Hiểu Mạn đáp,“Nghe nói hắn lai lịchkhông nhỏ, tuổi còn trẻ nhưng lại là dựa vào chính mình dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng dốc sức làm ra , thực rất giỏi.”
“Oa, đã soái lại có tiền, nam nhân ưu tú như vậy làm sao có thể để ýloại dân thường như chúng ta nha? Hảo tiểu thuyết nha.” Lâm Mĩ Duyêntràn đầy mộng ảo ngữ khí, đang cầm mặt nói.
“Cho nên tớ mới không gọi các cậu đi gặp mặt, chỉ kêu San San đi nha. Làm người phải tự mình hiểu lấy.” Từ Hiểu Mạn trực tiếp trạc phá mộngđẹp của nàng.
“Cậu thực điêu ngoan.” Lâm Mĩ Duyên trừng hướng nàng, giọng căm hận nói.
Từ Hiểu Mạn lại hướng bạn nhếch miệng cười, chợt lại lại lần nữachuyển hướng Trử San San.“San San, đi thử xem. Tục ngữ nói, nam truy nữcách tòa sơn, nữ truy nam cách tầng sa. Lấy tướng mạo hòa hảo nhân duyên của cậu, tớ tin tưởng rất nhanh có thể mê hoặc nam nhân kia, tớ đối với cậu rất có tin tưởng.”
“Tớ không cần.” Trử San San không chút do dự cự tuyệt nói.
“Vì sao?” Từ Hiểu Mạn trố mắt kêu lên,“Chẳng lẽ cậu thật sự một chút cũng không động tâm? Tớ không tin!”
“Tùy cậu tin hay không, dù sao tớ một chút cũng không thích cái kiatên là được rồi, nếu các cậu thích thì chính mình tự đi gặp, không cầnlôi kéo tớ. Tớ phải về làm việc.” Nói xong, Trử San San chuẩn bị rờikhỏi bọn tỷ muội, đi về phía phòng trà bỏ lại khay trà, sau đó xoayngười trở lại chỗ ngồi của mình làm việc tiếp.
Cô vốn tưởng rằng chuyện này đến đây sẽ kết thúc, không nghĩ tới mớinửa ngày đến giờ nghỉ trưa, các cô gái lại xuất hiện lần nữa, không chỉđem cô bao vây quanh, còn muốn kèm hai bên cô ra ngoài công ty, hại côkhông có cách nào xem đoạn phim “Tòa thị chính” mà hôm qua đã bỏ lỡ.
“Các cậu rốt cuộc muốn làm sao ?” Bị tam nương hội thẩm, tả hữu baoquanh ngồi trong quán cơm, Trử San San vẻ mặt bất đắc dĩ hỏi.
“Chính là muốn mời cậu ăn cơm .”
“Thiên hạ không ai ăn không của ai bao giờ. Câu này bản thân tớ vôcùng hiểu rõ, miễn cho hậu hoạn vô cùng?” Trử San San vẻ mặt xin miễnthứ cho kẻ bất tài lắc đầu nói.
“Sao lại nói như vậy?” Từ Hiểu Mạn trừng mắt nói.
“Bởi vì tớ sợ hãi chính mình sẽ bị các cậu bán đi, còn ngây ngốc giúp các cậu kiếm tiền nha.” Trử San San thở dài nói.
“Nếu cậu mà ngu như vậy thì tốt rồi.” Từ Hiểu Mạn tức giận nói.“Mọingười đều nói mỹ nữ đều đại ngốc nghếch, như thế nào cậu lại tuyệt không giống?”
“Tớ đã rất cố gắng giả vẻ cho giống? Bằng không các cậu hiện tại làm sao còn có thể cùng tớ ngồi ăn?”
“Oa lý lặc, phong đại không sợ vọt đến đầu lưỡi sao?”
“Tớ không biết là có phong nha.” Trử San San nhếch miệng nói.
Từ Hiểu Mạn hướng nàng liếc mắt xem thường.
“Trở lại chuyện chính, cậu có biết Cố Tinh ở phòng nghiệp vụ bộ Cố Tinh đã nói gì không?”
Trong công ty bọn họ tổng cộng có hai vị mỹ nữ nổi tiếng, ngoại trừbỏ San San, người kia là Cố Tinh ở phòng nghiệp vụ, hai người vẻ ngoàidiện mạo mỗi người mỗi vẻ, đều là mỹ nữ làm người ta nhãn tình sáng lên. Nhưng San San tương đối bình dị gần gũi, Cố Tinh kia quả thực có thểnói là ngược lại hoàn toàn, không chỉ tự cao tự đại, tự cho là đúng lạilàm ra vẻ, còn lợi dụng sắc đẹp để thăng tiến, thật là làm người takhinh thường.
“Cô ta nói cái gì?” Trử San San trừng mắt nhìn, vẻ mặt mờ mịt nhìn trước mắt hé ra bộ dáng rõ ràng trở nên tức giận.
“Nói soái ca ngày hôm qua đến công ty kia là của nàng, muốn mọi người cần tự lượng sức mình, biết điều mà rút lui.” Lâm Mĩ Duyên tức giậnnói.
“Cô ta nghĩ cô ta là ai vậy? Người mẫu hang đầu Lâm Chí Linh sao?” Trương Lệnh Lâm vẻ mặt khinh thường phiết môi nói.
“Có chút tư sắc liền tự cho là đúng vạn nhân mê, nam nhân không thểtừ chối, thật sự thực không biết xấu hổ.” Từ Hiểu Mạn hừ lạnh nói.
Trử San San im lặng nghe các nàng ngươi một lời ta nhất ngữ huyênmắng, không có lên tiếng trả lời. Trên cơ bản đối với những chuyên không liên quan chính mình, nàng luôn luôn có thói quen không tỏ thái độ gì.
“Cậu sao không nói gì?” Từ Hiểu Mạn hỏi nàng.
“Tớ phải nói cái gì, đó không phải chuyện của tớ.” Nàng nói.
“Như thế nào không phải chuyện của cậu, cô ta đã tuyên chiến thẳng với cậu, chẳng lẽ cậu nghe không hiểu sao?”
Trử San San trừng mắt nhìn, lộ ra vẻ mặt “Có sao” biểu tình.
“Nói cậu thông minh, có đôi khi cậu lại quả thực ngu ngốc.” Từ HiểuMạn nhịn không được mắng.“Cố Tinh là cái dạng gì cậu còn không biết sao? Cô ta căn bản là không đem chúng ta xem ra gì, như thế nào lại mở miệng muốn chúng ta tự lượng sức, nàng hoàn toàn là nhằm vào cậu mà nói những lời này , cậu còn không hiểu sao? Đây là chiến thiếp!”
“Các cậu suy nghĩ nhiều quá .”
“Không phải a. Nàng chính mồm nói, nói ngươi tuyệt đối không phải đối thủ của nàng.”
“Lúc ấy tớ cùng Lệnh Lâm có ở đó, cô ta căn bản chính là xem thườngcậu, khẩu khí này thật sự là làm cho người ta nuốt không trôi đi.” LâmMĩ Duyên vẻ mặt oán giận nói.
“Đã có chuyện gì xảy ra, các cậu làm sao có thể cùng cô ta một chỗnói chuyện cùng nhau?” Trử San San nhịn không được nhíu mày nói.
“Tối hôm qua tan tầm ở pub đụng phải a, thật sự xui xẻo.” Từ Hiểu Mạn phiết môi nói.
“Ai khiêu khích trước?” Trử San San muốn biết.
“Đó căn bản không phải là trọng điểm, trọng điểm là nàng thật sự rấtxem thường người. San San, ngươi trăm ngàn không thể thua nàng, nhấtđịnh phải đem nam nhân có diện mạo giống Triệu Quốc kia cướp trong tay,hiểu không?” Trử San San liếc mắt xem thường, đại khái biết là ai khiêukhích trước. Các nàng thật đúng là không có việc gì làm.
“Ta không cần. Ta đã nói qua ta đối với tên kia không có hứng thú ,huống hồ hắn là người tự có tình cảm, cũng không phải đồ vật, các cậumuốn liền được nha?” Trử San San tức giận nói.
“Kia chính là một cách nói, cũng không phải thật sự bảo cậu muốn hắn, cậu không cần bắt lỗi tớ.” Từ Hiểu Mạn kháng nghị trừng mắt nói.
“Dù sao cũng là một câu, ta không cần.” Trử San San lười biếng nói.Nàng chính là không muốn gặp lại cái tên đáng ghét kia, nghĩ đến đã mấtkhẩu vị.
“Không cần thiết cậu phải thật tâm câu dụ được hắn, chỉ cần làm choCố Tinh biết khó mà lui nhận thua buông tha là được rồi, tớ không muốnnhìn thấy bộ dáng dương dương tự đắc của cô ta.” Từ hiểu đừng nói.
“Tớ cũng vậy.” Một bên Lâm Mĩ Duyên cùng Trương Lệnh Lâm trăm miệng một lời phụ họa nói.
“Các cậu đừng chú ý đến cô ta nữa không phải được rồi sao? Giống tớ,ngay cả cô ta có bộ dáng dương dương tự đắc thế nào cũng không cầnbiết.”
“Đó là bởi vì cô ta vĩnh viễn là thủ hạ bại tướng dưới chân cậu, mỗilần gặp cậu trừ bỏ hận nghiến răng làm sao còn có ý tứ gì khác nữa?” TừHiểu Mạn liếc mắt một cái.
Trử San San nhíu nhíu mày .“Tóm lại, tớ sẽ không vì lý do nhàm chánnhư vậy đi tiếp cận người khác, đùa bỡn tình cảm của người khác. Chuyệnnày dừng ở đây, đừng nữa nói.”
“Tớ sẽ đưa cho cậu toàn bộ đĩa DVD của vở “toà thị chính.” Lâm Mĩ Duyên bỗng nhiên mở miệng nói.
Trử San San hai mắt sáng ngời, lập tức quay đầu nhìn cô ta.
“Cậu nói cái gì, Mĩ Duyên? Tớ không có nghe rõ ràng.” Cô nhìn bạn không chuyển mắt, thật cẩn thận hỏi.
“Cậu không phải rất bản DVD của bộ “toà thị chính” sao? Nếu cậu giúpbọn tớ làm giảm Cố Tinh nhuệ khí, em gái tớ tháng sau Hàn Quốc du lịch,tớ sẽ bảo nó giúp mua một bộ về tặng cho cậu.” Lâm Mĩ Duyên vẻ mặt thậtsự nói.
Cô là đối tượng bị Cố Tinh ghét nhất trong nhóm bốn người này, bởi vì trước đây cô với một nam nhân từng có tình cảm tốt đẹp, sau đó vì CốTinh mà bị phá hư. Tuy rằng lúc đấy cô nói rằng chia tay là do khônghợp, tình cảm phai nhạt linh tinh, nhưng kỳ thật mọi người đều biết tênhỗn đản kia là vì lấy lòng Cố Tinh mà bỏ rơi cô.
Bất quá chính cái gọi là ác giả ác báo, tên hỗn đản kia quả là khôngbao lâu sau đã bị Cố Tinh bỏ rơi, hơn nữa bởi vì mất mặt mà tự động chào từ giã, thật sự là đại khoái nhân tâm.
“Cậu nói là thật sự?” Trử San San nhìn chằm chằm bạn hỏi.
“Hiểu Mạn cùng Lệnh Lâm có thể làm chứng.” Lâm Mĩ Duyên còn thật sự gật đầu nói.
“Tớ không những làm chứng, còn có thể hỗ trợ tiền. Tiền mua đĩa dvdhãy tính cho tớ một phần.” Từ Hiểu Mạn quay đầu đối Lâm Mĩ Duyên nói.
“Cũng coi như tớ một phần.” Trương Lệnh Lâm không chút do dự tiếp thanh nói.
“Ba người cộng vào mua một bộ dvd, thế chẳng phải là rất tiện nghicác cậu rồi sao?” Trử San San có chút đăm chiêu trầm mặc trong chốc lát, bỗng nhiên mở miệng nói.
Từ Hiểu Mạn ba người nghe vậy nhất thời tươi cười rạng rỡ, hiểu được cô đã muốn đáp ứng rồi.
“Sự thành sau, tớ sẽ mời cậu ăn đại tiệc.” Từ Hiểu Mạn lập tức bổ sung nói.
“Sau đó, chúng tớ sẽ tìm một nơi xinh đẹp đi du lịch hai ngày mộtđêm, đương nhiên, lộ phí chúng tớ bỏ ra.” Trương Lệnh Lâm cũng đi theotăng giá.
“Đề nghị này hảo.” Lâm Mĩ Duyên vỗ tay nói.
“Như vậy liền một lời đã định , San San?”
“Tớ muốn nói cho rõ ràng vài việc. Thứ nhất, lần sau không được việndẫn lý lẽ này nữa. Thứ hai, Cố Tinh biết khó mà lui thì tớ sẽ thu tay,kế tiếp mặc kệ cô ta lại muốn làm gì, tớ cũng không quản nữa. Thứ ba,dùng phương pháp gì đạt thành mục đích tùy tớ cao hứng, các cậu khôngthể có ý kiến.”
“Kia đương nhiên.”
“Tốt lắm, viết giấy thôi.” Trử San San kéo ghế ngồi xuống, lấy giấy bút đến trước mặt Từ Hiểu Mạn.
“Viết cái gì?” Từ Hiểu Mạn ngạc nhiên hỏi.
“Hiệp ước điều khoản. Sau đó kí tên, ba người đều phải ký.” Trử San San vẻ mặt thật sự nói.
“Cái này rất buồn cười , chúng tớ cũng sẽ không lật mặt a.” Từ Hiểu Mạn lộ ra vẻ dở khóc dở cười.
“Nếu không lật mặt làm sao lại không dám ký?”
“Không phải không dám, mà là cảm thấy không cần thiết.”
Từ Hiểu Mạn cùng Lâm Mĩ Duyên, Trương Lệnh Lâm ba người liếc mắt mộtcái, cảm thấy không chống đỡ nổi.“Cậu đã đều nói như vậy , chúng tớ trừbỏ ký, còn có thể nói cái gì?” Từ Hiểu Mạn bất đắc dĩ nói:“Vấn đề là nội dung muốn viết như thế nào?” Bốn người đồng thời một trận lặng im.
“Đó là một hảo vấn đề.” Trử San San đánh vỡ trầm mặc gật đầu nói,“Bất quá hiện tại quan trọng nhất không phải vấn đề này, mà là vì sao chúngta đến bây giờ còn không có ăn cơm? Tớ rất đói bụng rồi, ai đó làm ơn đi thúc giục một chút a?” Cô vẻ mặt cầu xin nói.