Chữa Bug Trong Hệ Liệt Văn

Chương 48




Tiểu Huệ: "..."

"À, không đúng, chúng ta không giống nhau." Cảnh Tây nói thêm: "Khi Tiểu Tuấn đính hôn, em giả bộ tự sát để câu dẫn nó, còn phía anh thì theo đuổi em ấy khi em ấy đã chia tay rồi. So ra thì anh khá hơn em nhiều."

Tiểu Huệ: "..."

Ất Tuấn bỗng chốc quay đầu: "Cô ấy giả bộ tự sát?"

Cảnh Tây xua xua tay đầy ghét bỏ: "Việc này em không cần nghe đâu. Chỉ số thông minh của em không cao, nghe cũng không hiểu, tốt nhất là không cần nghe."

Tiểu Huệ: "..."

Anh đã nói xong, hiện tại nói lại như thế thì có ích gì!

Cô quay sang xem xét ánh mắt của Ất Tuấn, đỏ mắt lắc đầu: "Em thật sự không có như vậy, đáng ra hôm nay em không nên đến, thực sự vô cùng xin lỗi." Cô khóc lóc nhìn về phía Kim Ngữ Mộng: "Tiểu Mộng, tớ cũng thực sự vô cùng xin lỗi cậu." Dứt lời liền xoay người chạy đi.
Cảnh Tây không vui, vội vàng giữ lại: "Đừng đi, anh còn chưa nói xong mà."

Cậu thấy cô ta chạy trốn, alo cộng sự thiểu năng của mình: "Nữ phụ của các ngươi tố chất tâm lý kém như vậy à? Ta chỉ mới nói được có hai câu."

Hệ thống nhỏ: "... Ngài hi vọng cô ấy sẽ như thế nào cơ?"

Cảnh Tây: "Ít nhất cũng phải chửi nhau thêm mấy hiệp nữa chứ, như thế này cũng quá kém rồi."

Cậu mang theo vẻ mặt không đã ghiền nhìn về phía em trai mình: "Em còn đứng ở đây làm gì? Nhanh đuổi theo đi chứ, cô ấy tám phần đã tự sát một lần rồi, điều đó đã chứng minh cô ấy trong sạch."

Ất Tuấn thần sắc cứng đờ, đứng bất động.

"Lần này đầu óc tốt hơn chưa?" Cảnh Tây cười cười: "Anh sẽ nói thật lại. Vừa rồi anh chỉ nói giỡn, anh không theo đuổi Ngữ Mộng, cũng không có tình cảm với em ấy. Tụi anh chỉ là cùng nhau đến chỗ thần thụ chơi thôi."
Ất Tuấn lại tiếp tục sửng sốt.

Hắn bị sự tình xoay chuyển làm cho hơi mơ hồ: "Anh là, vì em mà nhận lỗi về phía mình?"

Cảnh Tây: "Đúng vậy, em có thể lý giải được khổ tâm của anh không?"

Ất Tuấn: "Có thể!"

Cảnh Tây: "Vậy em nhận thức được bản thân tồi?"

Ất Tuấn: "Phải!"

Cảnh Tây: "Vậy đừng đứng ở đây làm chướng mắt người khác nữa, tồi như vậy thì sao xứng với Ngữ Mộng được. Cút đi."

Ất Tuấn: "..."

Không đúng, theo lẽ thường, anh giúp tôi tỉnh ngộ, kế tiếp không phải nên giúp tôi khuyên Ngữ Mộng để cô ấy tha thứ cho tôi sao!

Cảnh Tây nhìn thấu ý tưởng của hắn: "Muốn hỏi anh vì sao không giúp em à? Rất đơn giản, anh nói thẳng ra như vậy không phải muốn giúp em, mà là muốn cho em thấy rõ em không xứng như thế nào."

ẤT Tuấn: "..."

Anh con mẹ nó vẫn là vì bản thân?
Cảnh Tây: "Đại tiểu thư của chúng ta tốt như vậy, có biết bao nhiêu người tốt theo, cần gì một người tồi như em? Lấy thử một ví dụ đi, ở bàn ăn của chúng ta có sẵn hai người là anh và cậu ta này, so sánh thử xem em tốt hơn ai được nào?"

Ất Tuấn cương mặt lên, lạnh lẽo hỏi: "Sao tôi lại không sánh được với hai người chứ?"

Cảnh Tây nhướng mày: "Em có thấy em đẹp được bọn anh không?"

Ất Tuấn liếc mắt nhìn thanh niên bên cạnh, xác thực mình không đẹp bằng người nọ, yếu ớt phản bác: "Nhưng anh dùng công cụ chỉnh hình."

"Không cần biết anh dùng gì, miễn là anh đẹp hơn em là được.". Cảnh Tây tiếp tục nói: "Rồi em có thành tích tốt như bọn anh không? Tiền bạc thì sao? Có nhiều hơn không nào?"

Ất Tuấn là đậu vớt vào Cách Trách, thành tích hoàn toàn không thể lấy ra so bì.

Ất Chu có 5% cổ phần trong công ty, cậu còn có tài sản từ Chu gia và tài sản của ông nội để lại, hắn trước mắt xác thực mình không thể giàu có bằng đối phương, tiếc hận chấp nhận mình thua kém so với anh trai một chút. Vì vậy hắn không khỏi nhìn về phía thanh niên còn lại.

Cảnh Tây: "Đừng nhìn nữa, nếu anh lấy cậu ta ra làm ví dụ so với em thì ở phương diện nào cậu ta cũng hơn em cả. Không tin em hỏi Ngữ Mộng xem."