Chữa Bug Trong Hệ Liệt Văn

Chương 38




Đoạn Trì cười như không nhìn hắn: "Tôi chỉ muốn hỏi em có cách gì giúp tôi ra ngoài được không."

Cảnh Tây tự hỏi hai giây rồi đáp: "Tôi có cách này, khá an toàn."

Đoạn Trì "ừm" một tiếng, chờ đợi.

Cảnh Tây nghiêm túc nói: "Như vầy, anh đem áo khoác cởi ra, làm tóc rối lên một chút, áo sơ mi cũng loạn một chút, sau đó tôi bế công chúa anh nhé, rồi nói với bọn họ là muốn tự mình đưa anh về nhà."

"Bọn họ dù có tò mò cũng không thể ngay trước mặt tôi mà xem mặt anh, anh chỉ cần toàn bộ quá trình đều quay mặt úp vào ngực tôi là được rồi. Ổn không?"

Đoạn Trì: "..."

*clm hahhahahhahahahahhhaha bế công chúa mới chịu =))))))))))))))))))))

Hai người dứng đối diện nhau trên ban công, Đoạn Trì giơ tay lên, thong thả cởi từng khuy áo: "Tôi có biện pháp khác đơn giản hơn, chỉ là hơi kí©h thí©ɧ một chút. Muốn thử không?"
Cảnh Tây nhướng mày.

Đoạn Trì: "Tôi cảm thấy rằng em sẽ thích đấy."

Hắn kéo tủ quần áo ra, cầm một cái áo tắm dài, trên đường quay lại cầm thêm một đôi dép lê, sau đó ném di động của mình cho cậu.

Cảnh Tây theo bản năng chụp lấy, thấy hắn đặt tay lên vai mình, đầu óc tạch tạch nhảy số: "Anh là muốn..."

Lời còn chưa dứt, Đoạn Trì đã bế cậu lên, hướng đến ban công nhảy xuống.

Khách sạn hướng ra mặt biển rộng lớn, bên cạnh bãi cát mênh mông là một vườn hoa mát mẻ, có nhiều cung đường nhỏ bên trong cho quý khách tản bộ.

Bảy tầng lầy, trong chớp mắt đã đến mặt đất.

Gió biển mang theo mùi hương của lá cây buổi đêm, Cảnh Tây nhìn con đường sỏi đá bên dưới, đồng tử theo bản năng co rụt lại, ngay sau đó là tiếng quần áo bị rách xé, thế nhưng trong chớp mắt, cậu đã rơi vào một tấm áo nhung mềm mại.
Hình ảnh từ trên cao liền phóng rộng ra, cậu mất 0,5 giây để ổn định lại.

Vẫn còn hơi váng vất, một bàn tay từ trong vạt áo ngực của cậu rút ra ngoài. Cậu nhìn theo bàn tay ấy thì thấy phần lưng cùng bả vai trần trụi của Đoạn Trì.

Đoạn Trì xoay người lại, đưa lưng về phía cậu mặc áo tắm vào, xong xuôi thì trở lại với bộ dáng một giám đốc bình tĩnh, lãnh đạm như ngày thường.

Cảnh Tây trầm mặc nhìn hắn.

Nhiều năm trôi qua, người thích cậu cũng là vô số kể, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên gặp được một người như thế này. Cậu có chút ngạc nhiên. Nhưng không thể không phủ nhận rằng đã rất lâu rồi cậu mới trải qua một điều gì kí©h thí©ɧ như vậy.

Đoạn Trì nhìn sang đánh giá cậu một chút, cười cười, quả nhiên cậu chẳng có chút gì kinh sợ. Hắn yên tâm mang giày vào, lấy lại di động từ tay cậu rồi nói: "Tốt rồi, đi thôi."
Cảnh Tây vốn định nói thêm gì đó, nhưng cuối cùng vẫn ngoan ngoãn đi theo.

Đoạn Trì xem qua tin tức vừa nhận: "Bọn họ muốn đến viện nghiên cứu. Chúng ta trực tiếp qua bên đó đi."

Cảnh Tây nghe xong, alo cho cộng sự nhỏ có chút thiểu năng của mình: "Hắn muốn đi viện nghiên cứu của ai vậy? Không phải là viện nghiên cứu lúc trước đúng không?"

Hệ thống nhỏ: "Tất nhiên rồi, cái viện nghiên cứu đó xa như vậy làm sao đi được. Đi là đi viện nghiên cứu của thành phố này. Mỗi thành phố đều có một viện nghiên cứu riêng."

Cảnh Tây có chút không hiểu: "Dị Lang cũng đâu có nhiều, mở nhiều viện nghiên cứu như vậy thì có lợi ích gì?"

Hệ thống nhỏ chuyên tâm phổ cập tri thức: "Bởi vậy Khâu Tự là một chòm sao thuộc tinh cầu Hôi Nhị Tà. Mà Hôi Nhị Tà là tinh cầu của tộc Thiên Lang, toàn bộ chòm sao trong khu vực này đều do họ quản lý. Tộc Thiên Lang rất giàu, mỗi chòm sao đều có người ở, mỗi thành phố đều có một viện nghiên cứu."

Cảnh Tây được phổ cập tri thức xong vẫn thấy hơi nghi hoặc. Họ men theo cung đường nhỏ trong hoa viên đi ra ngoài, trên đường đi gặp một vài nhóm du khách, đến lúc này cậu mới nhớ khi nãy mình muốn nói gì.

Lúc biến thân thì rất khí phách, nhưng biến trở về thì lộ ra trọn vẹn bản chất. May mắn là ở vườn hoa ít người vào buổi tối, bằng không nhìn vào chính là "việc vui quá độ". Hai người không có đổi quần áo, đều là áo tắm của khách sạn, không muốn nghĩ nhiều cũng phải nghĩ nhiều. Cậu không thể không nghi ngờ là do người nào đó cố ý.