Chữa Bug Trong Hệ Liệt Văn

Chương 31




[ Các cậu nếu hôm nay rời đi thì nhớ nhắn cho tôi một tin để tôi khỏi thời thời khắc khắc nhớ thương nhé. ]

Đoạn Tu Văn là một người lý trí, đọc tin nhắn xong ngay lập tức không nói chuyện nữa.

Hai người còn lại thì như hai quả bom bộc phát tại chỗ: "Cậu ta có ý gì vậy!

Oán thán vừa dứt, khung tin nhắn đã thay đổi.

[ Đối phương đã thu hồi tin nhắn ]

[ Các cậu nếu cảm thấy nơi này chơi không vui, muốn đổi sang địa điểm khác thì nhớ cho tôi biết nhé *icon mỉm cười* ]

*tôi sẽ tự động hiểu cái icon đó là icon này:">

Ba con sói con: "..."

Đã hiểu! Cậu ta cảm thấy bọn họ sẽ tự động chạy trốn!

Tránh cho lòng tự trọng của bọn họ bị tổn thương, cậu ta còn cố ý uyển chuyển nói chuyện, vô cùng có tâm mở cửa sẵn cho bọn họ rời đi!
Đúng là bọn họ muốn rời đi, nhưng một con sói con đọc tin nhắn xong liền đứng dậy đập bàn: "Chạy? Ai muốn chạy chứ!"

"Đúng vậy, trả lời cậu ta đi, chúng ta ở chỗ này chơi tới chán thì thôi!"

Đoạn Tu Văn theo lời gõ tạch tạch, trầm mặc một lúc lại nhớ đến lời dặn của chú, trước khi gửi tin nhắn báo cáo lại cho chú nghe về vị "bé con" nào đó.

Đoạn Trì: "..."

Bé con, có phải là em vừa nói với tôi em là người không thích gây chuyện không?

Hệ thống nhỏ vô cùng chú ý đến hướng đi của nhóm sói con, vừa phát sóng trực tiếp hình ảnh vừa thông báo: "Bọn họ quyết định không rời đi nữa."

Cảnh Tây: "Tốt, ngươi xem, tình tiết không còn bị lật ngược nữa."

Hệ thống nhỏ: "Nhưng Đoạn Trì bắt nam chính phải đặc biệt lưu ý đến nhất cử nhất động của ngài. Nam chính vừa báo cáo hành vi khıêυ khí©h của ngài cho Đoạn Trì nghe rồi."
Cảnh Tây "ừ" một tiếng: "Có lẽ hắn cũng sẽ đến đây đó."

Hệ thống nhỏ trở nên luống cuống, nếu nó đang ngồi trên ghế khẳng định là bị sốc đến mức té ghế: "Vậy, vậy nên làm sao?"

Cảnh Tây: "Xem xét lịch làm việc của hắn, hôm nay hắn có rảnh không?"

Hệ thống tạch tạch quét lịch làm việc của giám đốc Đoạn: "Chỉ có buổi tối rảnh thôi."

Cảnh Tây: "Còn đám sói con kia hôm nay có kế hoạch gì?"

Hệ thống nhỏ: "Theo kế hoạch, đêm nay bọn họ sẽ đi cầu nguyện với thần thụ, nếu còn thời gian sẽ đi chơi."

Cảnh Tây gửi một vài phong cảnh, kiến trúc phù hợp với sở thích của nam chính nữ chính vào vòng bạn bè, sau đó xem tư liệu về thần thụ.

Nữ chính xem một nửa ảnh chụp của cậu đã chủ động liên hệ.

Kim: [ Anh cũng ở Lộ Ngai à? ]

Cảnh Tây: [ Ý em "cũng" là sao cơ? ]
Kim: [ Em cũng đang ở Lộ Ngai nè. ]

Cảnh Tây: [ Thật à? ]

Kim: [ Đúng vậy. ]

Cảnh Tây đọc sơ qua mấy chữ ngắn gọn rồi ghi âm giọng nói: "Anh suy nghĩ nửa ngày cũgn không biết đi đâu, ở nhà hết ba ngày trời, hôm nay mới bị bạn bè kéo qua đây. Em cũng vừa mới tới hay đến từ trước rồi?"

Kim: [ Đến từ trước ạ. Anh cùng ai đến vậy? ]

Cảnh Tây liền biết cô sẽ nghi ngờ, liền gửi cuộc gọi video qua, chờ đối phương chấp nhận thì chuyển máy sang đám ăn chơi trác táng: "Các cậu, chào hỏi đại tiểu thư nào."

Đám ăn chơi trác táng vừa nhìn thấy nhân vật chính trong câu chuyện "đính hôn thế kỉ" ngay lập tức chạy đến khuyên bảo cô.

Cái gì mà "thằng khốn không đáng yêu", "về sau xem ngày lành đã", "để em giới thiệu cho chị người khác đẹp hơn giỏi hơn",... Kim Ngữ Mộng nghe xong cười thật to.

Đám ăn chơi trác táng không hiểu vì sao hai người này lại gọi video, chỉ lo lắng tiểu thư Kim bị thiếu gia Chu hủy hoại lễ đính hôn sẽ trở nên tức giận oán hận cậu, vì vậy một lòng cố gắng nói tốt cho cậu một chút. Họ kể rằng cậu đã ở nhà ba ngày liền rồi, đến hôm nay mới đi ra ngoài đường, ai ai cũng là nạn nhân đáng thương của Ất gia mà thôi.

Kim Ngữ Mộng "ừm" một tiếng, cảm thấy có lẽ do mình suy nghĩ nhiều.