Giám đốc Đoạn bị phát hiện cũng không hề mất tự nhiên: "Vì khứu giác hơi nhạy, có thể dễ ngửi được mùi máu tươi."
Hắn hơi khom lưng lại: "Ngửi thấy suốt một đoạn đường dài, tôi xác thực có chút chịu không nổi. Nếu không thì hiện tại cậu có thể cho tôi một giọt được không?"
Cảnh Tây nhìn hắn, tay giơ ra: "Anh cắn đi."
Đoạn Trì không nghĩ đến cậu có thể thoải mái như vậy.
Hắn đương nhiên sẽ không cự tuyệt, nắm lấy bàn tay trước mặt mình, rũ tầm mắt nhìn vào vết thương mờ nhạt trên ngón tay út, hạ một nụ hôn xuống.
Răng nanh nhô ra, chạm vào làn da mềm mại bên dưới dò xét, đầu lưỡi cong lên, nhanh chóng nuốt xuống vị ngọt thơm ngon.
Cảm giác sung sướиɠ trong phút chốc lấp đầy toàn thân, hô hấp của hắn trở nên căng thẳng, ảo tưởng đè người trước mặt xuống đất thượng làm* bùng nổ trong đầu. Hắn muốn cả hai hòa quyện vào nhau thành một thể, vĩnh viễn không bao giờ tách ra.
*ò í e ò í e ò í e xin lão sói đói thu liễm nội tâm ò í e ò í e ò í e
Nhưng hiện tại chưa đến lúc, không thể hấp tấp nôn nóng đem người dọa chạy.
Hắn rũ mắt xuống, giấu đi khát vọng xâm lược vào bên trong.
Cảnh Tây không thấy đau, chỉ thấy ở miệng vết thương hơi nhột, an ủi chính mình bị một con chó liếʍ liếʍ là được.
Cậu muốn phân phó cho cộng sự nhỏ nhìn thử xem uống một giọt máu như vậy thì kí©h thí©ɧ tố của người đối diện có thay đổi gì không, đột nhiên phát hiện vòng tay của hắn không vang chuông báo động, trong lòng nhảy dựng.
Một đường đi này hắn thân là một giám đốc hàng thật giá thật, thế nhưng di động cũng không báo một tiếng nào. Cậu hỏi hệ thống nhỏ: "Ngươi còn ở đó định vị giúp ta không?"
Hệ thống nhỏ biu biu thật tình đáp: "Thưa không. Chẳng phải hắn đang ngồi trước mặt ngài sao?"
Dù gì nó cũng là một hệ thống năng lượng, từ trước đến nay chỉ sợ chết máy, không sợ hết pin, muốn tỉnh liền tỉnh, muốn làm việc liền làm việc.
Hệ thống nhỏ xem xét lại định vị, phát hiện một sự thật: "... Tín hiệu của hắn, không có."
Cảnh Tây nhớ đến ở nhà hàng Đoạn Trì có đến WC một chuyến, khẳng định tám phần đã đem vòng tay hỏng tháo ra, tức khắc cảm thấy cả người mệt mỏi. "Anh uống đủ chưa?"
Đoạn Trì kìm nén khát vọng bùng nổ buông tay ra, ánh mắt thâm thúy: "Đủ rồi, cảm ơn cậu."
Máy bay chậm rãi đáp xuống, Cảnh Tây cởi bỏ dây an toàn, nhẹ giọng nói cảm ơn rồi quay đầu rời đi.
Chuyện ở lâu đài kia có quá nhiều thứ cần xử lý, người thân cũng không có trở về, hệ thống AI như cũ còn nhận người. Cậu đến an ủi chúng nó một chút, sờ đầu quản gia truyền chút tiếc hận, thu thập vài đồ vật đơn giản rồi lái xe thể thao đến nhà cũ của Chu gia.
Rảo bước lên phòng, cậu alo cho cộng sự thiểu năng của mình, dò hỏi về cái bug tiếp theo.
Hệ thống nhỏ không hề thiểu năng nhanh chóng báo cáo: "Trước mắt còn lại 1041 chỗ bug, bug tiếp theo là ở sân trường đại học..."
"Từ từ," Cảnh Tây nói, "Ý ngươi đây là các bug có sự liên kết với nhau?"
Hệ thống nhỏ: "Là vầy nha, nữ chính cùng tên người yêu cũ kia không chia tay, tiếp theo tại đây sinh ra bug đều sẽ được ghi chép lại. Hiện tại bọn họ chia tay rồi, vì vậy bug theo tình huống đó cũng bị loại bỏ."
Cảnh Tây gật đầu đã hiểu, trong lòng tung pháo bông vui vẻ.
Cậu suy nghĩ một chút lại hỏi: "Thế giới này bị thay đổi ở điểm nào?"
Hệ thống nhỏ: "Là một cơn bão cát xưa nay chưa từng có."
Bộ phận xuyên thư gặp trục trặc, một luồng năng lượng lớn bị dao động, mỗi thế giới đều gặp những tai họa khác nhau, ở nơi này chính là sự phát sinh của □□*
*cả bản raw nó cũng là hai cục hình vuông trống không đó, không hiểu là gì
Một cánh bướm nhỏ đập xuống có thể tạo ra một cơn bão lớn, huống chi là một cơn bão cát.
Có người chết, có người tị nạn tha hương, có người ngoài ý muốn kết thân thêm bạn mới,... Mỗi một sự kiện hướng ra ngoài khuếch tán lớn hơn, từ từ ảnh hưởng nhiều người hơn, tạo thành 1048 bug lỗi.