Chữa Bug Trong Hệ Liệt Văn

Chương 21




Nói cách khác, hắn từ "gặp mặt trực tiếp một lần để đưa ra quyết định" đã báo động ò í e tới hai lần, khẳng định bây giờ cũng không cảm thấy bản thân có gì sai.

Một người, một hệ thống rơi vào trầm mặc trong chốc lát.

Hệ thống nhỏ không nhịn được tít tít: "Ngài không có ý kiến gì để nói sao!"

Cảnh Tây vô cùng vô tội: "Không có. Ta hôm nay có làm gì đâu? Không cãi nhau, không đánh nhau, chỉ cùng gia đình nói vài câu hâm nóng tình cảm, từ khoảng cách của hắn đến chỗ ta còn chẳng nghe thấy gì mà. Hắn bị mấy cái giả thuyết của Dị Lang làm phiền tất nhiên không phải lỗi của ta rồi."

Hệ thống nhỏ muốn tìm một tấm gương đặt trước mặt chủ nhân, giúp chủ nhân soi xét lại đức hạnh của bản thân, nhưng lại nghĩ đến tính cách của Cảnh Tây thì chỉ biết nuốt ngược nước mắt vào trong. Lần này bọn họ không gặp nhau trực tiếp vòng tay đã báo hiệu đến hai lần, lần sau gặp lại liệu chủ nhân có sống sót qua nổi hay không... Chỉ trách chủ nhân của nó quá xui xẻo tai họa gặp trúng Đoạn Trì.
Hệ thống nhỏ hít hít mũi, quyết định treo máy xoa dịu trái tim thủy tinh mong manh.

Cảnh Tây vui vẻ vì trong đầu đã thanh tĩnh, không nhanh không chậm bước vào nhà hàng. Mở cửa phòng ăn, vừa ngẩng đầu lên đã bắt gặp ánh mắt của Đoạn Trì.

Biểu tình của Đoạn Trì cực kỳ bình tĩnh, nhìn cậu khẽ gật đầu, bộ dạng thân sĩ trầm ổn giống như khi cả hai gặp nhau trong thế giới thực tế ảo, dường như dù bầu trời có sập trước mặt hắn, hắn cũng không mảy may quan tâm.

Nhưng mà không thể xem thường kỹ thuật khoa học hiện đại, chỉ trong một khắc, mọi sinh vật có thính giác đều dễ dàng nghe thấy tiếng chuông bén nhọn ò e ò e hú lên.

Mấy người Cảnh Tây: "..."

Đoạn Trì aka nhân sĩ trầm ổn dù bầu trời có sập cũng không quan tâm: "..."

Vào giờ ăn cơm, người ăn trong nhà hàng khá đông.
Cảnh Tây đuổi những người tọc mạch trước cửa đi rồi chốt cửa lại, lại giúp giám đốc Đoạn thiết lập thêm một tầng cách âm.

Nhân viên nghiên cứu cùng cộng sự đồng loạt nhìn về phía giám đốc Đoạn, trong lòng "đm" một hàng dài. Cái gì mà sức hấp dẫn kém hay khả năng khống chế kinh người, chỉ vừa gặp mặt đã ò í e báo động to như thế, chắc chắn là muốn nuốt con người ta vào bụng rồi!

Sắc mặt của giám đốc Đoạn vẫn không thay đổi, nhìn mọi người bằng ánh mắt đã hòa hoãn hơn một chút.

Cũng may trời không tuyệt đường sói*, có khứu giác nhanh nhạy giúp đỡ, hắn xoa xoa mũi, đôi mắt trấn định nhìn: "Tôi ngửi thấy một chút mùi máu tươi, trên người cậu có thương tích gì à?"

*thiên vô tuyệt lang chi lộ =))) đây là bản gốc, thực sự anh Đoạn là một con sói đói đang rình mồi
Cảnh Tây nhướng mày, nhìn xuống ngón tay út bên tay phải của mình.

Trong đám anh em chí cốt "ăn chơi trác táng" có một tên mắc một căn bệnh, chính là thích chơi dao, hôm nay cậu vui vẻ nên đã mượn chơi một chút.

Gen cấp S, tố chất thân thể phi thường cường hãn, một con dao nhỏ căn bản không thể cắt được da của cậu. Cậu ỷ vào khả năng phòng ngự cao, xoay dao đến cao hứng, cuối cùng không chú ý mũi dao đâm trúng tay, lúc này mới ý thức được mình chơi ngu rồi. Lúc ấy không cảm thấy đau gì, thậm chí còn chẳng cảm nhận được là có máu chảy, hiện tại máu trên vết xước cũng đã khô rồi.

Đoạn Trì: "Nửa tháng này tôi cũng không uống máu của cậu, có lẽ có chút dính líu."

Câu từ có ý tứ, vòng tay báo động cho hắn, hắn cũng cố gắng khắc chế bản thân, hiện tại tiếng chuông đã ngừng lại.

Cảnh Tây "ồ" lên đã hiểu, vô cùng thoải mái kéo ghế ra ngồi xuống, nghĩ thầm nếu không phải đã biết hắn ta trên đường đến đây đã hú còi hai lần cậu đã thực sự tin lời hắn rồi.

Nhân viên nghiên cứu rót một ly nước trái cây đưa cho cậu: "Chúng tôi cũng giúp cậu gọi vài món rồi, cậu còn muốn gọi thêm gì không?"