Chữa Bug Trong Hệ Liệt Văn

Chương 18




Tay cô dùng toàn lực, những người đứng gần đều dính chưởng, chỉ có Cảnh Tây kịp thời né tránh.

Cậu nhìn bộ dạng thảm hại của bọn họ, không hề có thành ý mà hì hì hai tiếng: "Ai nha..."

Kim Ngữ Mộng ném bánh kem xong liền xoay người bỏ đi.

Cha mẹ cô tất nhiên cũng không ở lại, nhanh chóng đi theo. Quan khách ở lại hóng dưa cũng bắt đầu mệt mỏi, cuộc vui nhanh tàn.

Giám đốc Ất cùng vợ trên người dính đầy bánh kem, gặp tình huống như thế này họ không thể nào tiễn khách, nhất thời chỉ biết đứng im.

Hai người đều không ngu ngốc, ngay lập tức nhìn qua con trai lớn, nháy mắt nhớ đến chuyện của Tiểu Huệ là do cậu nói cho Tiểu Tuấn nghe, hung hăng trừng lớn mắt về phía cậu. Ất Tuấn cùng Tiểu Huệ hoàn hồn, cũng hậu tri hậu giác quay sang nhìn.

Cảnh Tây xem lại ảnh chụp, cảm thấy từ tư thế đến biểu cảm gương mặt đều khiến mình vừa lòng, alo cho cộng sự nhỏ lưu lại trong kho.
"Ngươi xem, nữ chính cùng tên cặn bã này đã chia tay rồi đó, tiếp theo còn bug gì nữa?"

Cậu đóng di động lại, ngẩng đầu lên lại bắt gặp bốn đôi mắt đỏ ngầu đang phóng dao về phía mình.

Hệ thống nhỏ biết đây là phong cách làm việc của cậu, thế nhưng không nghĩ đến cậu lại có thể làm đến loại trình độ như thế này.

Hệ thống nhỏ trong giây lát cảm thấy mạch não của mình có chút không xử lý kịp thông tin:"... Khoan hẵng nói đi chủ nhân, tôi chỉ muốn biết, ngài tính xử lý hậu quả trước mắt như thế nào."

Cảnh Tây: "Ta đã phá nát thành cái dạng này rồi còn kêu ta xử lý cái gì nữa?"

Hệ thống nhỏ: "Tôi còn tưởng ngài sẽ nhanh chóng tự mình rời khỏi đây..."

Cảnh Tây: "Phiền lắm, ta lại là người dễ mềm lòng, không thể thấy họ gặp chuyện lại giả bộ không biết gì."
Sau đó người "dễ mềm lòng" liền đối diện với bốn đôi mắt sáng quắc như dao kia hỏi: "Ảnh chụp được rất tốt đó, mọi người muốn xem thử không? Con sẽ copy qua cho mỗi người một bản giữ làm kỉ niệm."

Bốn người vốn là tức điên người đứng bên cạnh, nghe xong liền cảm giác được dây thần kinh trong não mình vừa đứt phựt.

Ất Tuấn vừa lau mặt vừa điên cuồng nhào đến, Cảnh Tây lại là một bộ thoải mái chạy trốn, đến một góc khuất giơ chân ra khiến hắn vấp ngã. Vài người thân trong nhà chạy đến đỡ người dậy.

Giám đốc Ất vì thể diện nên không muốn động thủ trước mặt những người này.

Chỉ là trong lòng không thể giữ bình tĩnh, hai tay siết chặt đến phát run. Ông thở hổn hển, điên tiết hỏi: "Chính do mày làm?"

Bé ngoan Cảnh Tây ăn ngay nói có, thành thật khai báo: "Đúng vậy đó."
Hai mắt giám đốc Ất lại đỏ ngầu lên, nín nhịn cảm giác muốn bóp chết cậu, gằn giọng hỏi: "Rốt cuộc mày muốn làm gì?"

Tiểu Huệ vô cùng thê lương khóc lóc kể lể: "Anh Chu, em cũng nghe lời anh sẽ quên Tiểu Tuấn, muốn bắt đầu một cuộc sống mới, vì cớ gì anh lại làm như vậy?"

Bé ngoan Cảnh Tây chưa bao giờ làm việc xấu, vô tội đáp: "Ấy chết, sao em lại trách anh được? Anh chỉ là thay mặt hai người nói ra thôi mà. Em xem, em tốt như thế, Tiểu Tuấn lại bỏ em để lấy cô ấy, anh muốn cho mọi người biết Tiểu Tuấn có bao nhiêu thích cô ấy, cho cô ấy một niềm vui cực kỳ lớn, ai ngờ cô ấy lại tức giận như vậy nha."

Tiểu Huệ nghe xong lại nghẹn một trận, khóc rống lên.

Ất Tuấn bị người thân giữ lấy tay chân, hai chân cuồng loạn đá về phía trước, sắc mặt vặn vẹo dữ tợn: "Tao muốn gϊếŧ mày!!!"

Mẹ kế không chịu đựng nổi đả kích, than một tiếng rồi bất tỉnh.

Sức kiên nhẫn của giám đốc Ất đã đến cực hạn, không còn quan tâm bất cứ thứ gì, chỉ tay vào cậu hét to: "Mày cút đi cho tao! Mày đã thành niên rồi, từ nay về sau thích đi đâu thì đi, cái nhà này với mày không còn quan hệ gì nữa! Mày có chết ở bên ngoài tao cũng không thèm quản!"

Bé ngoan Cảnh Tây bĩu môi: "Cũng không cho con mang theo những AI thân thiết với con?"