Chú Xin Ký Đơn

Chương 27





Diệp Vân Triệt mím chặt đôi môi, lạnh lùng nhìn cô gái nhỏ trước mặt cứ khăng khăng gây sự.
“Diệp Thánh Sinh, em không muốn anh ngủ với em sao?”
Anh đang cố gắng kìm nén tính tình của mình.
Diệp Thánh Sinh cũng cố chấp đối mặt với anh: "Ngủ cũng được, anh đuổi dì đó đi."
Diệp Vân Triệt "..."
Anh không thể.
"Được, tôi đi ra ngoài, đừng nghĩ đến việc tôi lại bước vào đây." Diệp Vân Triệt tức giận, lắc đầu đóng sầm cửa phòng.
Diệp Thánh Sinh run rẩy.

Trái tim như đang rỉ máu.
Cô ngước mắt nhìn lên trần nhà để không khóc, rồi chui vào trong chăn, ép mình đi ngủ.
Ngày hôm sau.
Bữa sáng.
Diệp Vân Triệt và Thư Vũ vẫn là những người duy nhất ở bàn.
Thư Vũ vô cùng hài lòng khi nghĩ đến trận chiến giữa Diệp Thánh Sinh và Diệp Vân Triệt đêm qua.
Cô mở miệng nhìn người đàn ông đối diện nói: "A Triệt, em..."
"Hôm nay em phải đến bệnh viện kiểm tra lại, một lát nữa anh sẽ bảo dù Trương đi cùng em."
Thư Vũ bị lời nói đột nhiên của Diệp Vân Triệt cắt ngang.
"Sau đó em ở trong bệnh viện đi.

Hai ngày nữa anh có chút việc, làm xong sẽ tới đón em."

Sắc mặt Thư Vũ tái nhợt, bối rối hỏi: "Anh không thể đi với em sao?"
Diệp Vân Triệt đưa cô trở lại bệnh viện, chẳng lẽ lại muốn vứt bỏ cô sao?
Không thể nào! Kể từ khi quay lại, cô không bao giờ nghĩ đến việc lại bị người đàn ông này vứt bỏ.
Nếu không được, cô đến nhà họ Diệp ở.
Diệp Vân Triệt ăn cơm xong, nhìn dì Trương.
"Tôi sắp xếp như vậy có được hay không?"
Dì Trương gật đầu.
"Cậu yên tâm, tôi sẽ chăm sóc thật tốt cô Thư."
Dì Trương vội vàng đi đến chỗ Thư Vũ, giơ tay đỡ cô: "Cô Thư Vũ đi thôi, tôi đưa cô đến bệnh viện."
Thư Vũ không muốn rời đi, nhưng không làm cài lại.

Cuối cùng, cô bị dì Trương kéo ra khỏi biệt thự.
Thấy bọn họ rời đi, Diệp Vân Triệt mới đứng dậy lên lầu.
Anh đứng trước cửa phòng gõ cửa hồi lâu cũng không nghe thấy trả lời, mới mở cửa đi vào.
Diệp Vân Triệt hoảng hốt khi nhìn thấy trên giường lớn không có ai, cũng không thấy cô đâu.

Anh rút di động gọi cho cô.
Lúc này Diệp Thánh Sinh đã bắt taxi đến trước cửa nhà họ Diệp, xuống xe mới nhận điện thoại.
Trong điện thoại, giọng nói lạnh lùng vang lên: "Diệp Thánh Sinh, hôm qua không phải đã nói với em hôm nay sẽ về nhà sao? Em đi đâu? Mông lại ngứa rồi đúng không? Anh cho em nửa tiếng, về đây ngay!"
“Tôi không về.

Nếu có khả năng thì cứ đánh.”
"Diệp, Thánh, Sinh!" Diệp Vân Triệt nghiến răng, gằn từng chữ một.
Thè lưỡi vào điện thoại, Diệp Thánh Sinh không chút khách khí cúp máy, đi về phía cổng Diệp gia
Diệp Vân Triệt nhìn chằm chằm điện thoại đã tắt.

Vừa rồi của cô đắc ý thè lưỡi với anh khiến anh vừa tức giận vừa bất lực.
Nhưng nghĩ tới hôm nay là sinh nhật của ông nội, bất luận thế nào cũng phải đưa cô gái đó về, vì vậy anh gọi cho trợ lý.
“Đi tìm xem cô bé đó ở đâu.

Nửa giờ nữa đem cô ấy trả lại cho tôi."
...
Diệp Thánh Sinh đến nhà họ Diệp lần thứ hai.
Lần đầu tiên là sau khi kết hôn.

Sau đo, cô chưa từng quay lại.
Chớp mắt đã qua nửa năm, nếu như hôm nay không là sinh nhật ông nội, có lẽ cô sẽ không tới.
Có lẽ bảo vệ ở Diệp gia không nhớ ra cô.


Diệp Thánh Sinh cầm hộp quà đang định kêu bảo vệ ra mở cửa, bảo vệ đã vội vàng chạy ra ngoài cúi chào.
“Hoan nghênh cô chủ về nhà.”
Cánh cổng sắt chạm khắc lớn dịch chuyển ra xa hai bên.
Diệp Thánh Sinh hơi sửng sốt.
Hóa ra bác bảo vệ ở cổng biết cô.
Sau khi cảm ơn, cô vội vã đi vào.
Nhà họ Diệp là người giàu có nhất cả nước, nhưng biệt thự đẹp như trong cổ tích, hôm nay nhìn lại vẫn thấy bàng hoàng.
Vẫn còn một khoảng cách giữa cổng và cửa nhà.
Diệp Thánh Sinh đi lại rất thoải mái, bởi vì trong nhà có mười bậc thang, hơn nữa chỗ nào cũng đẹp đẽ, được thiết kế tỉ mỉ.
Chỉ là cô còn chưa đi xa, từ trong nhà tràn ra mấy người hầu, từng đoàn đi về phía cô.
“Tiểu thư đã trở lại.”
Bọn họ đồng thanh đáp, chạy tới bên người Diệp Thánh Sinh, vội vàng mang theo đồ đạc của cô, tươi cười chào hỏi.
"Xin chào tiểu thư, hoan nghênh về nhà."
“Tiểu thư, cô trở về rồi.”
"Cô đi một mình sao? Thiếu gia đâu? "
"..."
Cô không biết những người này, tại sao tất cả lại tỏ ra thân thiết như vậy?
Diệp Thánh Sinh đột nhiên cảm thấy khó chịu với sự nhiệt tình của họ.

Nó khác với những gì cô tưởng tượng.
Cô cảm thấy một cô bé lọ lem như mình sẽ bị nhiều người chế giễu và coi thường.

Nhưng nhìn vẻ mặt của những người hầu này, không giống như đang giả vờ.
Diệp Thánh Sinh còn chưa kịp nói chuyện, cách đó không xa lại có một giọng nói của một cô bé vang lên.
“Oa.

Cháu gái tới rồi.”

Nghe tiếng động, Diệp Thánh Sinh nhìn thấy một cô bé, mặc một bộ váy trắng tinh xảo, tay cầm quả bóng, hét lên sung sướng.
Diệp Thánh Sinh không biết tại sao.
Sau đó, lại nhìn thấy cô bé chạy về phía mình, nắm lấy tay cô nói: "Cháu gái, đi theo cô, cô đưa cháu đi gặp anh cả."
Diệp Thánh Sinh vẫn còn mơ hồ nhìn cô bé trước mặt, vừa đi theo vừa hỏi: "Cô, gọi tôi là gì? Tại sao tôi đến đây không thấy cô?"
"Cô đã xem ảnh của cháu.

Thật sự rất xinh đẹp."
Cô gái nhỏ có giọng nói ngọt ngào.
Diệp Thánh Sinh hỏi lại "Vậy, cô là..."
"Cô là con gái thứ năm của ông nội cháu, cháu phải gọi ta là cô út."
Diệp Thánh Sinh "..."
Cô gái nhỏ trước mặt phải gọi là cô?
Vậy bao nhiêu tuổi?
Diệp Thánh Sinh không dám nghĩ đến.
Nhưng vẫn phải lễ phép hô: “Xin chào, cô út.”
Vừa dứt lời, cách đó không xa, lại có một giọng nói dễ chịu khác truyền đến: “Diệp Hân Nhiên, cháu dắt ai vậy?”
Diệp Thánh Sinh quay đầu nhìn sang.

Khi nhìn thấy người đàn ông với nụ cười trên môi đang đi về phía họ, Diệp Thánh Sinh đột nhiên giật mình.

Người đó cũng sững sờ..