Chú Xin Ký Đơn

Chương 251: Ngoại truyện 1




Từ sau đám cưới, Đường Ninh với Mộ Dung Nam Dương đều cố tình tránh mặt nhau, thỉnh thoảng anh đến thăm em gái cũng chỉ lặng lẽ đứng nhìn nhà của Đường Ninh rồi lại rời đi.

Lan Hồ dạo gần đây cũng rất kỳ lạ, cô ấy đặc biệt dính lấy Mộ Dung Nam Dương, thậm chí còn từ một cô nàng tomboy biến thành cô gái nhỏ.

Hôm nay Lan Hồ kéo anh đi chơi với mình. Mộ Dung Nam Dương đang phiền muộn vì chuyện của Đường Ninh nên không có tâm trạng, nhưng nhìn đôi mắt sáng long lanh của Lan Hồ cũng miễn cưỡng đồng ý.

Trước khi đi Lan Hồ chuẩn bị rất lâu, khi cô bước xuống lầu, Diệp Thánh Sinh cảm thấy cô có chút kì lạ.

Mầy ngày trước còn trang điểm xinh đẹp, sao hôm nay lại cắt mái tóc dài đi rồi?

Dáng vẻ này giống như lần đầu hai người gặp nhau.

Đơn giản, gọn gàng, còn có cá tính.

Diệp Thánh Sinh không khỏi tò mò hỏi.

"Lan Hồ, em không thích để tóc dài nữa sao? Lúc trước em nói nó rất đẹp mà."

Lan Hồ đưa tay lên vuốt mái tóc, ánh mắt hơi né tránh, rồi lại mỉm cười thật tươi nhìn Diệp Thánh Sinh.

"Em thấy nóng quá, vẫn là để tóc ngắn hợp hơn."

"À, chị Thánh Sinh, gần đây bệnh của anh Vân Triệt cũng đã khá hơn, em có kê một đơn thuốc để điều dưỡng cho anh ấy. Em để ở tử đầu giường đó, lát chị lấy rồi mua thuốc nhé."

"Còn nữa, mặc dù chị đã có thai nhưng vẫn phải chú ý, phải luôn giữ tâm trạng vui vẻ, như vậy thai nhi sẽ phát triển tốt hơn. Sau khi sinh xong thì càng phải cẩn thận hơn, bồi dưỡng thân thể, sau này vẫn có thể sinh rất nhiều con."

"Mộ Dung... Mộ Dung Kỳ chân tay đã như người bình thường, không còn đáng lo nữa. Mọi người có thể yên tâm rồi."

Diệp Thánh Sinh nghe Lan Hồ dặn dò hồi lâu, càng nghe càng phát hiện có gì đó không ổn, giống như... lời dặn dò trước khi đi xa.

"Lan Hồ... có phải có chuyện gì hay không? Chị thấy em gần đây cứ là lạ sao ấy."

Trái tim Lan Hồ hẫng một nhịp, trong lòng có chút chột dạ, nhưng vẫn cố che giấu, cười cười nói.

"Em thì có chuyện gì được. Chỉ là chuẩn bị đi chơi với anh Dương nên vui quá thành ra lắm mồm."

"Thôi, chị ở nhà nhé, em đi đây."

Lan Hồ vội vã xách túi chạy đi.

Lan Hồ ra đến cửa liền nắm lấy tay Mộ Dung Nam Dương kéo đi.

Nhìn bóng lưng như chạy trốn của cô, Diệp Thánh Sinh càng thêm bất an, nhưng cô không thể giải thích là chỗ nào không đúng.

Lan Hồ lần đầu đến công viên giải trí, đối với mọi thứ ở đây đều mới lạ, mặc dù cô luôn tỏ ra thích thú nhưng trong đôi mắt lại phảng phất tia buồn bã.

Nếu Mộ Dung Nam Dương để ý hơn sẽ phát hiện ra Lan Hồ hôm nay đã mất đi vẻ vô tư của một cô bé mười chín tuổi.

Đáng tiếc... bây giờ trong lòng anh chỉ có Đường Ninh.

"Anh Dương, lại đây đi, chúng ta chơi đu quay đi."

Lan Hồ cầm cây kẹo bông trên tay, chỉ về phía đu quay không xa, bên đó truyền đến những tiếng hét chói tai.

Mộ Dung Nam Dương nhìn chiếc đu quay quay vòng vòng, anh có chút không chắc chắn, nhìn Lan Hồ hỏi lại.

"Em chắc chắn?"

"Đúng vậy. Em muốn chơi cái đó. Thấy mọi người có vẻ rất vui."

Vui?

Đúng là rất vui nhưng cũng rất đáng sợ.

Nhưng cô bé này có vẻ không sợ nên anh cũng đồng ý.

Sau đó Lan Hồ thấy trò nào thú vị cũng đều kéo anh vào. Mộ Dung Nam Dương vốn tưởng chơi một lát cô mệt sẽ đòi về không ngờ họ lại chơi đến tối.

Lan Hồ trước khi về còn kéo anh đi thăm nhà ma. Mộ Dung Nam Dương là người trong quân đội nên đương nhiên không sợ mấy cái thứ đó.

Dáng người cao lớn đi phía trước, bàn tay rộng nắm lấy bàn tay nhỏ của Lan Hồ. Anh có thể cảm nhận được tay cô có chút thô ráp, có lẽ là do ở trên núi làm việc vất vả.

Nhưng sau này anh sẽ chăm sóc cô, đền đáp sự giúp đỡ của cô.

Lan Hồ đi phía sau, ánh mắt rơi vào bàn tay đang nắm lấy tay cô, sống mũi khẽ cay.

Lúc đầu cô xuống núi không chỉ vì cứu người mà còn vì anh đã đồng ý cả đời sẽ chăm sóc cho cô. Cô nghĩ đây là người đàn ông mà sư phụ từng nói với cô lúc mười năm tuổi.

Là người sẽ dùng cả tính mạng để yêu cô.

Nhưng ngày hôm đó...

Anh nói anh yêu Đường Ninh.

Anh không thể sống thiếu cô ấy.



Lan Hồ mới nhận ra có lẽ mình đã sai, người đàn ông này không yêu cô.

Anh yêu người khác, đồng ý lấy cô chỉ vì cô có thể cứu mạng em trai anh, em gái và em rể anh.

Cô không trách anh.

Mặc dù lớn lên trong núi nhưng cô rất hiểu đạo lí.

Anh phải gánh trên vai tương lai của ba người.

Anh buộc phải hy sinh hạnh phúc vì họ.

Chỉ có thể trách cô không tìm hiểu rõ đã nói muốn lấy anh. Nếu không anh và người anh yêu cũng không phải chia cắt.

Nhưng bây giờ cô đã biết rồi, cô không thể ích kỉ giữ lấy hạnh phúc của người khác.

Hơn nữa thời gian qua họ đối xử rất tốt với cô, cũng coi như là trả tiền mời bác sĩ chữa bệnh đi.

Cô và họ đã không còn nợ nhau nữa. Đến lúc phải trả tự do cho anh rồi.

Mộ Dung Nam Dương hồi lâu không thấy tiếng của Lan Hồ, anh khẽ quay người lại, Lan Hồ mãi suy nghĩ nên đã va phải anh.

Bỗng cô đưa tay ôm lấy anh. Mộ Dung Nam Dương có chút sửng sốt. Vòng tay ôm anh càng siết chặt hơn, một lúc sau còn mơ hồ nghe thấy tiếng nức nở.

Mộ Dung Nam Dương nghe thấy tiếng khóc liền tưởng cô sợ quá nên khóc, anh vỗ vai cô, nhẹ nhàng dỗ dành.

"Không sao đâu, ở đây là do con người tạo ra, không phải ma thật. Nín đi, anh đưa em ra ngoài."

Lan Hồ sống trên núi sâu từ nhỏ, cô đương nhiên không sợ, chỉ là nghĩ sau hôm nay sẽ phải rời xa anh, cô có chút xúc động.

Ở trong ngực anh, Lan Hồ khẽ gật đầu, rồi theo bước chân anh ra ngoài.

Khi trở về nhà thì đã hơn tám giờ tối, Mộ Dung Nam Dương ở lại nhà của em gái, ngủ ở căn phòng bên cạnh Lan Hồ.

Sáng ngày hôm sau, lúc mơ màng anh nhìn thấy bóng người ngồi cuối giường liền bật dậy.

Lan Hồ đeo chiếc túi vải ngồi ở đó nhìn anh. Thấy anh tỉnh liền mở lời.

"Anh Nam Dương, chúng ta hủy hôn đi."

Mộ Dung Nam Dương còn ngái ngủ nghe thấy câu này liền tỉnh táo ngay lập tức. Anh còn tưởng mình nghe nhầm nên khuôn mặt có chút đờ đẫn.

Lan Hồ thấy mặt anh như vậy liền nhắc lại.

"Em nói, em không muốn lấy anh nữa."

"Tại sao?"

Mộ Dung Nam Dương muốn biết lí do.

Lan Hồ rũ mắt xuống, thở dài một hơi nói.

"Em xin lỗi, nhưng em phát hiện bản thân không hề yêu anh, cho dù có kết hôn, cũng không thấy hạnh phúc."

"Từ nhỏ em lớn lên cùng sư phụ, phải rời xa ông ấy, em thật sự không làm được. Em muốn về núi với ông ấy."

Lông mày anh khẽ nhíu lại, có chút không tin lời cô nói.

Anh thấy hủy hôn cũng được nhưng cô không nhất thiết phải về núi. Anh đã hứa sẽ chăm sóc cô thì nhất định sẽ làm được.

"Lan Hồ, chúng ta có thể không kết hôn, nhưng anh muốn chăm sóc em. Hơn nữa, em có thể trở về đó sao?"

Lan Hồ cũng có chút không chắc chắn, bởi vì trước khi đi sư phụ đã nói cô không thể quay về, duyên phận giữa họ cũng đã hết.

Nhưng sư phụ rất thương cô, cô nghĩ mình vẫn có thể quay về.

Ngoài nơi đó ra, một đứa trẻ mồ côi như cô thật sự không còn nơi nào để đi.

Thấy Lan Hồ trầm mặc, Mộ Dung Nam Dương tiếp tục khuyên.

"Lan Hồ, em cứ ở đây đi, sau này em hãy coi anh như anh trai, để anh chăm sóc em."

Anh rất sẵn lòng nếu có thêm một đứa em gái.

Lan Hồ ngước mắt nhìn anh rồi lại cúi xuống. Cô không muốn làm em gái anh, cũng không muốn cản trở hạnh phúc của anh, vì vậy rời đi là lựa chọn tốt nhất cho cả hai.

Lan Hồ lại nhìn anh nhưng ánh mắt lại trở nên kiên định hơn, cô không chút do dự nói.

"Anh Nam Dương, thật ra em về đó không phải chỉ vì sư phụ, mà còn vì một người khác."

"Người khác?"

Ngoài sư phụ ra, cô còn có ai khác sao?

"Đúng vậy. Anh ấy là bạn từ nhỏ của em, trước kia thường đi chăn bò cùng nhau. Lúc đầu em cảm thấy anh ấy khá thô lỗ nhưng sau khi rời đi mới phát hiện, không biết từ bao giờ, em đã thích anh ấy rồi."



"Lần này trở về, em muốn cùng anh ấy kết hôn, sinh con, tự xây dựng mái nhà của riêng mình."

"Em không muốn bỏ lỡ anh ấy."

"Anh Nam Dương, hạnh phúc là phải biết nắm bắt, em không muốn sau này phải hối hận."

"Anh để em về núi được không?"

Mộ Dung Nam Dương hơi bối rối, không ngờ Lan Hồ đã có người mình thích.

Như vậy không phải rất tốt sao?

Anh không cần kết hôn với cô, vậy thì có thể đi tìm Đường Ninh của anh.

Mộ Dung Nam Dương suy nghĩ một lúc rồi nói.

"Được rồi, nếu em đã có quyết định của mình thì anh cũng không ngăn cản. Nhưng ở đây vài ngày nữa, anh chuẩn bị đồ cho em."

"Không cần đâu. Em ở trên núi cũng không thiếu thứ gì, em muốn đi trong hôm nay."

Diệp Thánh Sinh vừa thức dậy, đi ngang qua nghe thấy Lan Hồ muốn về liền đi vào hỏi.

"Lan Hồ, em không muốn ở đây nữa sao?"

Lan Hồ quay đầu nhìn cô, gật đầu xác nhận.

Diệp Thánh Sinh đi đến bên cạnh Lan Hồ, ngồi xuống, mày khẽ nhíu lại khó hiểu.

Cô gái này không phải hôm qua còn đi chơi công viên hay sao, nay lại muốn rời đi?

Vậy còn việc kết hôn?

Lan Hồ bây giờ chỉ muốn đi thật nhanh, khi trở về núi rồi cô sẽ lại nghiên cứu thuốc, rất nhanh sẽ quên đi những chuyện khác.

"Ở thành phố tuy có nhiều nhà lớn, có đồ ăn ngon, quần áo đẹp nhưng em thấy mình vẫn hợp với cuộc sống trước kia hơn."

"Chị Thánh Sinh, thời gian qua cảm ơn mọi người đã chăm sóc em, nhưng mà.... ở trên núi, còn có sư phụ và người em thích."

"Bọn em giống như thanh mai trúc mã mà mọi người thường nói đó, em muốn về tìm anh ấy."

Nghe thấy Lan Hồ thích người khác, bất giác cô nhìn về phía anh trai. Anh ấy cũng có người mình yêu.

Nếu Lan Hồ không muốn lấy anh nữa thì chị Ninh và anh sẽ được ở bên nhau.

Kết quả này rất tốt.

Nhưng cô không muốn để Lan Hồ đi. Cố ấy là ân nhân có họ, không nên để cô về núi chịu khổ.

Nhưng...

Nếu cuộc sống ở núi khiến cô ấy vui hơn thì sao?

Nếu miễn cưỡng ở lại thành phố thì cô ấy cũng không thoải mái.

Về phần trả ơn thì cũng có rất nhiều cách.

Diệp Thánh Sinh cũng không khuyên nữa, cô chỉ gật đầu, có chút không nỡ.

"Vậy được. Nếu sau này em muốn đến thành phố chơi thì có thể gọi cho chị, chị sẽ đưa em đi. Thỉnh thoảng mọi người sẽ lên núi thăm em."

"Vậy em định khi nào đi? Có cần chị giúp gì không?"

Lan Hồ lắc đầu, giơ cái túi trên vai lên, nói.

"Em chỉ cần cái này là đủ rồi."

"Là túi kim châm sao?"

"Đúng vậy, sư phụ rất yêu những cây châm này, nếu em trở về mà không mang theo ông ấy sẽ giận em ngay."

"Còn khi nào đi thì em quyết định hôm nay. Em đi hơi vội, chị giúp em chào tạm biệt những người khác nhé."

Nghe thấy cô muốn đi luôn, Diệp Thánh Sinh nhìn anh trai, thấy anh lắc đầu, có lẽ cũng đã khuyên nhưng không được. Vậy thì nghe lời cô ấy đi, dù sao họ vẫn còn gặp lại.

Diệp Thánh Sinh mỉm cười, nắm lấy tay của Lan Hồ nói.

"Được, vậy anh Nam Dương sẽ đi với em. Sau khi em đến nơi an toàn mới trở về."

Sau khi chào tạm biệt mọi người, Lan Hồ và Mộ Dung Nam Dương dùng trực thăng của Diệp Vân Triệt đến dưới chân núi.

Cả chặng đường dài Lan Hồ vẫn luôn ngủ, Mộ Dung Nam Dương cũng không làm phiền cô, ngồi ngẩn ngơ nhìn ra ngoài cửa sổ.

Anh lại nhớ Đường Ninh.

Bây giờ Lan Hồ đã không còn muốn kết hôn với anh, anh và Đường Ninh liệu có thể bên nhau?