Chú Xin Ký Đơn

Chương 215




Diệp Vân Triệt bị bệnh...

Anh ấy không sống được hai năm nữa.

Nghe được những lời này của chị Ninh, đầu óc Diệp Thánh Sinh trống rỗng. Đôi mắt vô hồn và vẻ mặt kinh ngạc.

Đường Ninh giơ tay vỗ vai cô, trầm giọng nói:

"Chị nghe Cố Thành Lệ nói nếu tìm được trái tim thích hợp, anh ấy vẫn còn cơ hội sống."

"Nhưng Diệp Vân Triệt lại không muốn sống tiếp."

"Anh ấy sợ gia đình gây khó dễ cho em nên muốn đẩy em ra xa, để nhà Mộ Dung bảo vệ em."

"Thánh Sinh, em đi thuyết phục anh ấy, để anh ấy chấp nhận điều trị. Anh ấy vẫn còn trẻ, không thể buông xuôi như vậy."

Đường Ninh biết cô vẫn còn tình cảm với Diệp Vân Triệt .

Đôi khi chỉ là khó nói và không muốn thừa nhận mà thôi.

Cô không muốn nhìn hai người họ hành hạ lẫn nhau.

Thánh Sinh nên đối mặt với tình cảm của mình.

Với tư cách là một người chị, cô cũng sẽ mừng cho cô ấy.

Phải mất một lúc lâu sau, Diệp Thánh Sinh mới định thần lại, đôi mắt đỏ hoe đã đẫm lệ.

Nhìn Đường Ninh, giọng cô khàn khàn nói:

"Bây giờ anh ấy ở đâu?"

"Ở biệt thự Ngọc Phúc, nếu em muốn gặp anh ấy, hãy đi đi, chị sẽ chăm sóc Liên Liên."

Đường Ninh đưa chìa khóa xe của cô đặt vào tay cô ấy.

“Xe ở dưới lầu, đi đi.”

Diệp Thánh Sinh cầm chìa khóa xe, do dự nửa phút, nhưng vẫn không nhịn được đứng dậy lao ra khỏi cửa.

Khi đi ngang qua phòng khách, cô dừng lại nhìn con gái.

"Liên Liên, con ở nhà đợi mẹ, mẹ sẽ về ngay."

Nói xong, Cung Hàn còn chưa kịp hỏi cô đi đâu, cô đã lao ra khỏi cửa.

Đường Ninh bước ra khỏi phòng, giải thích với Cung Hàn và đứa trẻ.

“Liên Liên, đừng khóc, mẹ đi đón ba, một lát nữa sẽ về với Liên Liên.”

Nghe vậy, đứa bé ngoan ngoãn gật đầu.

“Vâng dì Đường.”

“Cảm ơn cái gì, dì đâu có làm gì.”

Đường Ninh ngồi xuống bên cạnh đứa nhỏ.

Cung Hàn ở bên cạnh sắc mặt âm trầm, không vui hỏi:

"Cô ấy đi tìm Diệp Vân Triệt? Cô nói với cô ấy cái gì?"

Cô chủ động đi tìm Diệp Vân Triệt, Cung Hàn cho rằng đây không phải là một dấu hiệu tốt.

Đối với anh, nó quá nguy hiểm.

Đường Ninh không trả lời, bế đứa bé và cho cô bé ăn.

...

Trên đường lái xe đến biệt thự, Diệp Thánh Sinh không thể loại bỏ từng lời chị Ninh.

Cô không muốn tin tất cả là sự thật.

Diệp Vân Triệt trông rất bình thường, và gia đình anh không có tiền sử bệnh tim.

Sao anh có thể bị đau tim ở độ tuổi trẻ như vậy?

Còn nghiêm trọng đến mức không thể sống hết hai năm?

Diệp Thánh Sinh không muốn chấp nhận, nhưng chị Ninh sẽ không nói dối cô.

Chuyện này đã chắc chắn nhưng cô cảm thấy rất khó chịu.

Trái tim như bị xé toạc.

Những giọt nước mắt đã trào ra lăn đầy trên má.

Hóa ra cô vẫn rất quan tâm đến Diệp Vân Triệt.

Cô không muốn anh xảy ra chuyện gì cả.

Lúc này, Diệp Thánh Sinh muốn gặp anh ngay lập tức, muốn hỏi anh, muốn biết tại sao anh lại mắc bệnh nặng như vậy.

Khi chiếc xe dừng lại ở cổng biệt thự.

Diệp Thánh Sinh xuống xe, hai mắt đẫm lệ, ngơ ngác nhìn ngôi nhà lớn mà cô rất quen thuộc.

Từng mảnh nhỏ cuộc sống của cô ở đây, giống như một cuốn phim tua lại, hiện ra rõ ràng trước mặt cô.

Đây là khởi đầu của mối quan hệ của cô với Diệp Vân Triệt.

Đó cũng là nơi họ kết thúc bốn năm trước.

Khi cô rời đi, cô chưa từng nghĩ sẽ quay lại.

Nhưng cho dù không gặp lại, bốn năm cũng không thể khiến cô đá anh ra khỏi tâm trí.

Nhưng bây giờ cô không thể chờ đợi muốn bay vào gặp anh.

Diệp Thánh Sinh biết nếu cô bước vào cánh cổng này, cô phải dũng cảm đối mặt với tình cảm của mình.

Bước vào một lần nữa có thể là một khởi đầu mới.

Cô chỉ hy vọng rằng lần này, cô sẽ không hối hận.

Đưa tay lên lau đi những giọt nước mắt trên má, cô bước tới nhập mật khẩu cổng.

Không ngờ, mật khẩu vẫn không thay đổi.

Đẩy cánh cửa nặng nề ra, Diệp Thánh Sinh sải bước đi vào.

Bây giờ là tám giờ tối.

Phòng khách lờ mờ sáng.

Cô chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy bóng người đang ngồi trên ghế qua ngọn đèn cảm ứng bên ngoài bức tường kính cao từ trần đến sàn.

Diệp Thánh Sinh biết đó là anh.

Cô cũng không bật đèn, bước từng bước nặng nề đến gần anh.

Diệp Vân Triệt không ngờ cô thực sự đến.

Cô đến đây có ý nghĩa gì?

Làm hòa với anh?



Khuyên anh đi điều trị?

Hay thương hại anh?

Diệp Vân Triệt không biết, anh chỉ ngồi đó, nhìn cô gái nhỏ đang từng bước đến gần.

Thật khó để che giấu sự phấn khích trong lòng, anh muốn đứng dậy ôm cô vào lòng.

Nhưng anh đã kiềm chế bản thân.

Vì anh không biết mục đích cô đến đây.

Diệp Thánh Sinh dừng lại cách anh hai mét.

Trong đêm tối, cô bật khóc, nghẹn ngào tiếng nấc.

Một lúc lâu sau, cô mới nghẹn ngào hỏi:

“Diệp Vân Triệt, chị Ninh nói có phải là thật không?”

Giờ khắc này, cô hy vọng bao nhiêu đều là giả.

Chị Ninh đã nói dối cô.

Chỉ cần là giả, cho dù bọn họ lừa cô, cô cũng không trách ai.

Cô chỉ hy vọng anh sẽ không sao, đời này anh sẽ không bao rời khỏi thế giới trước cô.

“Thánh Sinh…”

Nghe được tiếng khóc nghẹn ngào của cô, Diệp Vân Triệt không kìm được cảm xúc, đứng dậy kéo cô vào lòng.

Diệp Thánh Sinh dựa vào trong ngực của anh, khó khăn hỏi lại anh:

“Trả lời em, có thật không?”

Diệp Vân Triệt ôm chặt lấy cô, nhẹ giọng nói:

“Yên tâm, đừng sợ, nếu anh rời đi, anh sẽ thu xếp mọi chuyện cho hai người.”

Sau khi nghe điều này, Diệp Thánh Sinh đã không thể kiềm chế được cảm xúc mà khóc lớn.

"Tại sao? Tại sao anh lại mắc bệnh? Tại sao anh không đi điều trị?"

"Chị Ninh nói chỉ cần tìm được trái tim thích hợp thì anh sẽ ổn thôi. Anh sẽ không sao đúng không?"

"Diệp Vân Triệt, em không muốn anh chết, đừng rời xa em, em không muốn mất anh."

Hóa ra trước đó cô lạnh lùng với mạnh mẽ, đều là giả bộ.

Hóa ra cô chỉ muốn chứng minh cho anh thấy rằng cô vẫn có thể sống tốt khi không có anh.

Nhưng bây giờ cô biết anh sắp chết, cô không còn muốn giả vờ nữa.

Cô yêu anh.

Sau ngần ấy năm, cô vẫn luôn yêu anh.

Cô hi vọng anh không sao, cho dù cô không thể ở bên anh, nhưng cô vẫn muốn thấy anh khoẻ mạnh.

Diệp Vân Triệt ôm cô trong lòng, nhắm mắt lại, cảm nhận hơi thở của cô.

Nghe những lời quan tâm của cô dành cho anh, lúc này đây anh cảm thấy cuộc đời mình như vậy là đủ rồi.

Anh cúi đầu dụi dụi vào cổ cô, tham lam thưởng thức mọi thứ quen thuộc.

Thanh âm nhẹ nhàng như gió thổi liễu.

“Được rồi, anh nghe em, em bảo gì anh cũng làm.”

Được anh đồng ý, Diệp Thánh Sinh vội vàng đẩy anh ra, năm tay anh ra ngoài.

Nhưng Diệp Vân Triệt dừng bước.

“Anh muốn ôm em thêm một lúc nữa.”

Anh lại kéo cô vào lòng.

Diệp Thánh Sinh cũng không tránh né, thuận miệng nói với anh:

"Chúng ta lập tức đi bệnh viện, từ đêm nay anh mỗi ngày đều phải ở trong bệnh viện, ngoan ngoãn trị bệnh."

"Em sẽ ở bên trông chừng anh, đợi tìm được trái tim phù hợp sẽ phẫu thuật."

Thực tế, để tìm được một trái tim phù hợp không hề dễ dàng.

Phẫu thuật cấy ghép tim là lấy quả tim còn đập, đẫm máu của một người sắp chết và ghép nó vào cơ thể anh.

Phẫu thuật thành công là một chuyện.

Tìm được hay không lại là chuyện khác.

Ngay cả khi tìm thấy, liệu những người đó có sẵn sàng đưa cho anh hay không lại là một vấn đề khác.

Điều đó quá khó khăn.

Hy vọng sống sót của Diệp Vân Triệt rất mong manh.

"Vậy chúng ta đi bệnh viện xem bác sĩ nói như thế nào, anh nhất định phải ngoan ngoãn phối hợp với bác sĩ, được không?"

Đã lâu lắm rồi Diệp Vân Triệt không nghe thấy giọng nói dịu dàng như vậy từ cô.

Ngọt đến xương tan chảy.

Anh vẫn đang dụi mặt vào mặt, tai và mái tóc của cô.

Anh dùng hai tay ôm chặt lấy cô, trong lòng cảm thấy rất hạnh phúc.

Nhưng giống như một đứa trẻ được chiều chuộng, anh ngoan ngoãn đáp lại:

"Được, anh nghe em hết."

Diệp Thắng Sinh nắm lấy tay anh.

"Vậy thì buông ra, chúng ta đi bệnh viện."

Diệp Vân Triệt không buông tay, nhỏ giọng nói với cô.

" Đêm nay anh không đi, anh hứa với em ngày mai sẽ đi, được không?"

"Vậy bây giờ anh cảm thấy thế nào? Có đau không? Tim anh thế nào?"

Diệp Vân Triệt không giấu giếm gì, nhẹ nhàng giải thích với cô.

"Bác sĩ nói là suy tim. Tâm trạng không tốt thì đau, buồn thì đau, bị mắng cũng đau."

Nghe đến đây, Diệp Thánh Sinh tự trách mình.

"Vậy tại sao anh không sớm nói cho em biết? Nếu như em biết anh bệnh nặng như vậy, em sẽ không làm anh buồn."

Diệp Thánh Sinh nức nở hỏi lại:

"Bệnh này đã bao lâu rồi?"

" Một hai năm, anh cũng không rõ, có lẽ trước đây anh không chú ý.”

Dường như từ khi tỉnh lại sau tai nạn xe cộ, trái tim anh thỉnh thoảng lại đau nhói.



Tức ngực, khó thở, ho thường xuyên.

Anh luôn cho rằng đó là do anh quá nhớ cô.

Không ngờ, anh bị bệnh rồi.

"Một hai năm rồi không để ý tới. Diệp Vân Triệt, anh ngốc sao?"

Sinh mệnh quý giá, làm sao anh có thể khinh thường như vậy.

Diệp Vân Triệt cười nhạt.

"Anh nghĩ anh không gặp được người phụ nữ anh yêu, cuộc sống đều trở nên vô nghĩa."

"Nếu Thánh Sinh luôn ở bên cạnh anh, đừng phớt lờ anh, đừng đẩy anh ra xa, thì anh nhất định sẽ cố gắng."

"Dù có trả phải trả giá bao nhiêu, anh cũng sẽ sống mãi với em."

Diệp Vân Triệt cảm thấy có lỗi khi nói như vậy.

Bởi anh ý thức rất rõ hoàn cảnh của mình, sống thêm vài năm nữa là rất khó.

Nhưng bây giờ, anh không muốn trốn tránh.

Anh chỉ muốn ở bên mẹ con họ, không để bản thân phải hối hận, càng không muốn người phụ nữ trong lòng anh phải lo lắng cho anh.

Diệp Thánh Sinh không nói nữa.

Diệp Vân Triệt muốn ôm cô, cô cứ để anh ôm mình.

Thời gian không còn sớm, cô nhắc nhở:

"Chúng ta về nhà đi, Liên Liên vẫn đang đợi chúng ta ở nhà."

Diệp Vân Triệt đồng ý, buông cô ra.

"Được."

Hai người tay trong tay ra ngoài, đi vào trong xe.

Diệp Thánh Sinh lái xe, Diệp Vân Triệt ngồi ở ghế phụ.

Trên đường đi, anh cứ nhìn người phụ nữ đang lái xe.

Thấy cô lái xe thuần thục không chút rụt rè, anh chợt nhớ tới chuyện đã xảy ra lâu lắm rồi.

Khi đó cô còn rất rụt rè, anh đưa cô đi tập xe, cô còn không thể bẻ lái, xe chạy đi cô sợ hãi nhào vào vòng tay anh.

Không ngờ trong bốn năm vắng bóng anh, cô đã vượt qua được sự rụt rè của mình và học lái xe.

Cô gái của anh, hóa ra không có anh, cô vẫn có thể sống rất tốt.

Sau này anh đi, anh sẽ thấy yên tâm.

“Diệp Vân Triệt, chúng ta trước đi bệnh viện đi.”

Diệp Thánh Sinh quay đầu liếc nhìn anh, không tự chủ được lo lắng.

Diệp Vân Triệt vẫn nhìn cô không chớp mắt.

"Không phải anh bảo ngày mai đi sao? Tối nay đi cũng vô ích."

"Vậy bây giờ anh cảm thấy thế nào?"

"Cảm giác bây giờ... có chút không chân thực, cảm giác... như quay về quá khứ vậy."

Có vẻ như quay về thời điểm họ vừa kết hôn.

Cô ấy ngây thơ và đáng yêu đến mức anh không thể bỏ qua.

Nhìn cô bây giờ với cô của trước kia, rất giống nhau.

Diệp Thánh Sinh cau mày.

Cô không khỏi liếc nhìn Diệp Vân Triệt lần nữa.

Thấy anh vẫn nhìn cô chằm chằm, cô đột nhiên cảm thấy hơi khó chịu.

"Sau này anh muốn ăn gì, muốn em làm gì, nói cho em biết, chỉ cần trong khả năng của em, em sẽ thỏa mãn anh."

Anh mắc bệnh nan y.

Ngay cả khi tìm được tim, cơ hội thành công là rất nhỏ.

Cô vẫn còn rất buồn.

Cũng rất hối hận.

Nếu ngay từ đầu cô không bỏ đi, ở bên anh nhiều hơn, quan tâm đến cuộc sống của anh thì anh đã không bị bệnh nặng như vậy.

Căn bệnh này chỉ xuất hiện trong hai năm qua, có thể liên quan đến vụ tai nạn xe của anh.

Mà nguyên nhân anh gặp tai nạn cũng là do cô bỏ đi.

Vì vậy Diệp Vân Triệt mắc căn bệnh này là vì cô ấy.

Diệp Thánh Sinh càng nghĩ càng buồn, nhìn cảnh tượng phía trước bị nước mắt làm cho nhòe đi.

Thấy cô lại khóc, Diệp Vân Triệt vội vàng lấy khăn giấy ra đưa tay lau cho cô.

“Đừng khóc, với anh không phải vấn đề lớn, sẽ không sao cả.”

“Diệp Vân Triệt, bọn họ nói sau khi em đi, anh bị tai nạn xe, nằm viện hai năm, trong hai năm đó, anh có sao không?"

Thật ra lần chị Ninh nói với cô cô đã hối hận.

Coo muốn quay lại nói lời xin lỗi với anh.

Nhưng khi cô thấy anh không sao, vẫn bá đạo như trước, cô lại kìm nén sự quan tâm dành cho anh.

Bây giờ biết anh bị bệnh, cô thực sự tự trách mình.

"Anh đã nằm hai năm, nhưng không có cảm giác gì, chỉ giống như đang ngủ."

Thấy anh không thèm để ý, Diệp Thánh Sinh càng cảm thấy áy náy.

Cô bất ngờ tấp xe vào lề, mở cửa bước xuống.

Diệp Vân Triệt không biết cô định làm gì, liền xuống xe.

Không ngờ Diệp Thánh Sinh đi vòng qua xe đến bên anh, nhào vào lòng anh, ôm anh thật chặt.

"Diệp Vân Triệt, em xin lỗi, em không nên rời đi, nếu như em không đi, anh sẽ không xảy ra tai nạn xe, nếu không phải tai nạn đó, bây giờ anh sẽ không mắc bệnh này. Em xin lỗi."

Anh cứu cô, nuôi nấng cô, chu cấp cho cô đi học.

Nhưng còn cô ấy thì sao?

Cô không hiểu rõ chân tướng sự việc, cãi nhau với anh, rồi cùng đứa con trong bụng bỏ đi. Nếu không phải ông trời thương xót, giờ phút này cô không thể gặp lại anh.

Diệp Thánh Sinh rất vui vì anh vẫn đang đứng trước mặt cô. Từ giờ phút này trở đi, cô quyết định dù có chuyện gì xảy ra, cô cũng sẽ không bao giờ rời xa anh nữa.

Cô phải cùng anh vượt qua cơn bạo bệnh.

Nghe cô xin lỗi, Diệp Vân Triệt tràn đầy cảm xúc. Anh cũng giơ tay ôm lấy cô, thấp giọng nói:

"Anh mới là người nên nói xin lỗi, Thánh Sinh, anh xin lỗi. Anh sẽ không bao giờ đẩy em ra nữa, sẽ không bao giờ làm như vậy."