Chú Xin Ký Đơn

Chương 171: Đừng rời xa anh




Sau khi Diệp Vân Triệt thỏa mãn, anh mặc quần áo chỉnh tề, bưng đồ ăn đến bên giường bệnh.

Thấy đầu cô vùi dưới chăn, anh đặt khay xuống, cúi người kéo chăn ra, lộ ra đầu cô.

Anh nghiêng người hôn lên trán cô, niềm vui hiện rõ trong mắt.

“Dậy ăn chút gì đi, anh đút cho em.”

Diệp Thánh Sinh chán ghét sự đụng chạm của anh, lại kéo chăn che kín người, không thèm để ý đến anh.

Diệp Vân Triệt nhìn hành động của cô, nhưng anh không quan tâm.

Anh ngồi bên cạnh nói: “Nghỉ ngơi rồi ăn đi.”

Anh đặt đồ ăn sang một bên. Đã lâu không có một giấc ngủ ngon nên anh cởi giày leo lên giường, nằm xuống.

Mắt thấy anh lại sắp chạm vào mình, Diệp Thánh Sinh theo bản năng hoảng sợ ngồi dậy, cuộn tròn ở bên giường, ôm thật chặt chính mình.

Thấy cô chống cự, Diệp Vân Triệt rất không hài lòng, anh cúi gằm mặt hỏi: “Sợ anh sao?”

Diệp Thánh Sinh không nhìn anh, cúi đầu ôm đầu gối, không khó nhìn ra toàn thân cô phát run.

Sự tra tấn vừa rồi khiến cô bị tàn phá, cả về thể xác lẫn tinh thần.

Cô ghét anh, lại càng ghét anh hơn.

Cô cảm thấy ghê tởm nếu ở lại với anh thêm một giây nữa.

Nhưng bây giờ cô trốn không thoát được, chỉ có thể chịu đựng.

“Thánh Sinh, anh thừa nhận vừa rồi anh hơi dùng sức, nhưng là do anh không thể kiểm soát được bản thân. Chúng ta là vợ chồng, về phương diện này, em hiểu nhu cầu của anh chứ?”

Có vẻ như cô thực sự ghét hành vi của anh đến mức không thể tha thứ, trái tim anh tràn ngập đau đớn, vô cùng đau khổ.

Diệp Thánh Sinh vẫn cúi đầu im lặng.

Cô cố thuyết phục mình đừng quan tâm đến mọi chuyện vừa rồi.

Cô có một đứa con gái cần chăm sóc. Cô muốn sống sót trở về gặp con gái.

“Diệp Thánh Sinh, anh đang nói chuyện với em.”

Thấy cô im lặng, Diệp Vân Triệt giơ tay muốn chạm vào cô.

Nhưng anh vừa đưa tay ra, Diệp Thánh Sinh liền lạnh lùng nhìn anh một cái, nắm lấy cắn mạnh một cái.

Trút hết sự oán hận, dường như anh là một kẻ thù ghê tởm.

Diệp Vân Triệt không phản kháng, chỉ ngồi nhìn cô cắn.

Nhìn giọt máu tràn ra từ khóe môi cô, mặc cho cơn đau truyền đến, anh cười lạnh không chớp mắt.

Nỗi đau này là gì?

So với hai năm khi cô rời đi và anh nằm trên giường sau tai nạn, nó thực sự quá nhỏ.

Tay còn lại của anh vẫn vươn ra ôm cô vào lòng.

“Thánh Sinh, anh không có ý bắt nạt em, chỉ là anh rất nhớ em, nếu như em oán hận thì cắn đi.”

Đây là cô gái của anh.

Là cô gái mà anh luôn nghĩ đến, tìm mãi mà không thấy, sao anh nỡ bắt nạt cô.



Tất cả những gì anh làm là muốn có được cô quá nhiều.

Chỉ cần cô ngoan ngoãn ở bên cạnh anh, hành vi của anh sao có thể tàn bạo như vậy.

Diệp Thánh Sinh đã cắn mạnh.

Cho dù trong miệng có một ngụm máu, cô vẫn không hết giận.

Cô dùng hết sức đẩy anh ra, rồi giơ tay tát anh một cái thật mạnh.

Cô nhìn anh chằm chằm, nước mắt lưng tròng, yếu ớt kêu lên:

“Anh nghĩ làm như vậy, tôi sẽ ở bên anh sao?”

Điều này chỉ khiến cô càng hận anh hơn mà thôi.

Chỉ cần có cơ hội, cô ấy vẫn sẽ chạy trốn.

Anh bị tát vào mặt, cánh tay vẫn đang chảy máu, nhưng Diệp Vân Triệt không thèm liếc mắt nhìn.

Anh đưa tay lên lau vết máu ở khóe môi cho cô, nhưng Diệp Thánh Sinh lại tránh đi, lạnh lùng nói:

“Diệp Vân Triệt, anh nghe cho kỹ đây, cho đến chết, tôi cũng không ở bên anh!"

Thay vì tức giận, anh mỉm cười.

Mỉm cười cưỡng ép kéo cô lại, anh giữ khuôn mặt của cô, anh mắt trìu mến nhưng ẩn chứa sự nham hiểm.

“Vậy chúng ta cùng chết, không thể sống cùng nhau, có thể cùng chết cũng không tệ.”

Anh không quan tâm vết thương trên tay, anh buồn ngủ như vậy, bá đạo ôm lấy cô.

Diệp Thánh Sinh vùng vẫy nhưng phát hiện mình đã kiệt sức.

Cô cũng biết phản kháng sẽ vô ích.

Cô không thể thắng người đàn ông này.

Cuối cùng, có thể là thật sự quá mệt mỏi, cô ngủ thiếp đi lúc nào không biết.

Diệp Vân Triệt thấy người phụ nữ trong ngực không nhúc nhích, liền dụi đầu vào cổ cô, gắt gao ôm lấy cô, tựa hồ rất bất an muốn tìm cô an ủi.

Nhưng Diệp Thánh Sinh không có phản ứng gì cả.

Diệp Vân Triệt cũng dần chìm vào giấc ngủ.



Nước E, biệt thự số 6.

Mộ Dung Kỳ vội vàng quay lại xem giám sát Diệp Thánh Sinh bị bắt đi.

Anh ta tức giận đến mức suýt làm rơi máy tính, rồi tức giận khiển trách vài người giúp việc trong nhà.

Đường Ninh đứng bên cạnh, giật mình trước cơn thịnh nộ của Mộ Dung Kỳ.

Đây là một người đàn ông có ngoại hình xuất chúng, mặc dù không biết rõ về anh ta nhưng Đường Ninh vẫn có thể nhìn ra rất nhiều điểm sáng ở anh ta.

Ví dụ, anh ấy trông rất lo lắng cho Thánh Sinh.

Ví dụ, sự dịu dàng của anh ấy đối với Liên Liên.

Hay sự lịch sự của anh ấy với cô, một người lạ.

Đôi mắt của người đàn ông đột nhiên hướng về cô.



Mộ Dung Kỳ bước đến gần cô, trầm giọng nói:

“Tôi biết cô là người thân nhất của Thánh Sinh, vì vậy hãy ở lại lâu hơn một chút và giúp tôi chăm sóc Liên Liên. Tôi sẽ đưa Thánh Sinh trở về.”

Đường Ninh đồng ý, nhưng không nhịn được hỏi lại: “Anh đi thành phố A tìm sao?”

“Đúng vật, nhất định tên đó đã mang cô ấy trở về.”

Đường Ninh nhắc nhở: “Diệp Vân Triệt sẽ không hại cô ấy, anh yên tâm đi.”

Mộ Dung hừ lạnh một tiếng, khí tức cường đại phát ra từ trong xương tủy thật kinh người.

“Tôi không lo lắng, nhưng người của tôi, ai cũng đừng thèm muốn, kể cả Diệp Vân Triệt.”

Trong mắt anh hiện lên sự tàn nhẫn, như thể có thể phá hủy mọi thứ.

Đường Ninh rất mừng cho Thánh Sinh.

Người đàn ông như vậy đáng để cô giao phó cả đời.



Khi Diệp Thánh Sinh tỉnh lại, mặt trời đã ló dạng.

Cô nhìn người đàn ông vẫn đang ngủ say bên gối, ôm chặt lấy cô không buông tay, cô khẽ đưa tay lên định kéo ra.

Cuối cùng cũng kéo được ra, cô lặng lẽ xuống giường, nhưng cửa vẫn không mở được,

Cô lại đi ra ban công,

Ban công treo lơ lửng trên biển, xung quanh là biển cả vô tận, bãi cát hồng khiến cô cảm thấy nơi đây thật quen thuộc.

Đó là hòn đảo trong kỳ nghỉ của cô với chị Ninh và Cố Thành Lệ.

Chẳng lẽ Diệp Vân Triệt muốn giam cầm cô ở đây cả đời sao?

Nằm mơ!

Cô phải tìm cách quay về bằng mọi giá!

Cô liếc nhìn xung quanh thấy không có cách nào để xuống ban công, cửa đã bị khóa, cô không có cách nào để thoát ra.

Không có cách nào, cô trở về phòng mặc quần áo, ngồi trên trên giường nhìn người đàn ông đang ngủ.

Nghĩ đến những gì anh ta làm với cô vừa rồi, trong mắt cô tràn đầy hận ý, điều gì đó thôi thúc cô bóp cổ anh ta.

Cuối cùng cô dẹp bỏ hận thù, giơ tay lên để kéo anh.

“Dậy đi.”

Rất hiếm khi Diệp Vân Triệt ngủ được yên giấc. Nhưng anh vẫn tỉnh khi nghe thấy giọng nói bên tai.

Anh ngước mắt nhìn người phụ nữ ngồi bên cạnh mình, anh vươn cánh tay dài ra kéo cô ôm vào lòng như một đứa trẻ, dụi dụi vào vòng tay cô.

“Thánh Sinh, đừng rời xa anh.”

Giọng anh khàn khàn trầm trầm.

Diệp Thánh Sinh chán ghét.

Nhưng để rời đi, cô chỉ có thể giấu tất cả sự ghê tởm và hận thù trong lòng.

Không đẩy anh ra, cô lớn tiếng nói: “Tôi đói quá, anh dẫn tôi đi ăn trước được không?”