Chú Xin Ký Đơn

Chương 167: Ba cô bé tên Mộ Dung Kỳ




Họ Cung?

Là Cung Hàn?

Làm thế nào mà anh ta tìm thấy cô?

Diệp Thánh Sinh hơi khó chịu, nhưng vẫn bảo chị Vương mời người vào nhà, và bảo người giúp việc đưa con gái lên lầu tắm trước.

Cung Hàn đi vào biệt thự, vừa ngước mắt liền nhìn thấy Diệp Thánh Sinh đang ngồi ở phòng khách.

Cô ấy mặc một chiếc váy dài ngang eo, mái tóc dài hơi xoăn, trên tai cài một chiếc kẹp tóc hình thoi màu bạc, có thể là do trang điểm nên bây giờ trông cô ấy như tranh vẽ với nét duyên dáng quyến rũ.

Đã vài năm rồi anh không gặp cô ấy, cô ấy có nhiều nét quyến rũ mà một người phụ nữ nên có.

Cung Hàn vui vẻ đến gần cô.

Diệp Thánh Sinh sắc mặt không tốt, đứng dậy nghênh đón.

“Làm sao anh biết tôi ở đây?”

Người đàn ông cười ha ha, trong mắt tràn đầy vui sướng: “Anh muốn tìm người ở đây, không phải dễ dàng sao?”

Nhìn thấy vẻ mặt không vui của cô, Cung Hàn nhíu mày.

“Em không phải hoan nghênh anh đến sao?"

Diệp Thánh Sinh không có trực tiếp trả lời, mà là ra hiệu anh.

"Mời ngồi."

Cung Hàn ngồi xuống, liếc mắt nhìn toàn bộ biệt thự, cũng khá lớn.

Trong nhà cũng có rất nhiều người hầu.

Có vẻ như cô gái này đã sống một cuộc sống tốt trong những năm này.

Nhưng anh rất tò mò, tại sao cô lại định cư ở nước E?

"Thánh Sinh, em đã sống ở đây trong bốn năm qua kể từ khi biến mất? Tại sao lại quyết định ở lại đây?"

Điều này khiến Cung Hàn nghi ngờ.

Có phải vì anh ấy không?

Nếu không, anh thực sự không biết sao cô gái này sống ở đây, cách nhà anh không xa.

Chẳng lẽ, trong lòng cô, thật ra cũng thích anh?

“Nhà ở đây rẻ, buôn bán cũng dễ dàng, cho nên tôi mới ở lại chỗ này, Cung Hàn, hy vọng anh đừng nói cho người khác biết chuyện tôi sống ở đây.”

Mặc dù họ có thể không quan tâm đến sự tồn tại của cô nữa, nhưng vẫn nên phòng trước.

Cung Hàn vui vẻ đồng ý.

"Được, anh cam đoan với em, sẽ không bao giờ nói cho bất kỳ ai."

Nghĩ đến đứa bé nhìn thấy ban ngày, Cung Hàn có chút tò mò, hỏi:

"Đứa trẻ đi cùng em hôm nay là con em sao?"

Diệp Thánh Sinh trầm mặc không phủ nhận.

Sự xuất hiện của Cung Hàn nằm ngoài dự đoán của cô.

Nhưng nếu người đàn ông này vẫn như trước thì sao?

Cô phải nghĩ cách khác.

“Thánh Sinh”

Thấy cô không biết đang suy nghĩ gì, Cung Hàn giơ tay lắc lắc trước mắt.

Nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp của cô khiến anh càng vui hơn.

Anh đang tìm cách cắt đứt hôn ước với Mộ Dung Lưu Tranh, để có thể theo đuổi cô.

Một giây sau, Diệp Thánh Sinh nói: "Đúng vậy, đó là con gái tôi."

Cung Hàn sắc mặt biến đổi, có chút sửng sốt.

"Em sinh? Cho nên năm đó em không phá thai, đó là con gái của Diệp Vân Triệt?"

Diệp Thánh Sinh ngay lập tức phản bác: "Đó không phải là của Diệp Vân Triệt."

"Hả?"

Khuôn mặt của Cung Hàn đầy dấu chấm hỏi.

Không phải Diệp Vân Triệt thì là của ai?

Một linh cảm xấu tự phát sinh.

Diệp Thánh Sinh thẳng thắn nói với anh:

"Anh không tò mò tại sao tôi lại ở đây sao? Tôi ở với Mộ Dung Kỳ, và đứa trẻ cũng là của Mộ Dung Kỳ."

Vậy thì anh nên từ bỏ.

Đã nhiều năm như vậy, hơn nữa anh cũng có vị hôn thê, Diệp Thánh Sinh thật sự không hiểu anh tại sao lại tới đây.

"..."

Cung Hàn sửng sốt, ngơ ngác nhìn cô.

Cô và... Mộ Dung Kỳ ở cùng nhau?

Làm sao có thể!

Cung Hàn không thể tin, nhìn Diệp Thánh Sinh cười buồn bã: "Em đang đùa anh à?"

Làm sao cô có thể ở bên Mộ Dung Kỳ.

Năm đó Mộ Dung Kỳ bắt cóc cô làm cô mất con, nhất định cô hận người đàn ông đó lắm, sao có thể ở bên anh ta.

“Tôi không đùa với anh.”

Diệp Thánh Sinh lạnh lùng nói: “Lý do năm đó tôi ly hôn với Diệp Vân Triệt là bởi vì tôi đã yêu Mộ Dung Kỳ. Thậm chí tôi còn có một đứa con với anh ấy."

Nếu cô không muốn bị người đàn ông này quấy rầy, xem ra giả vờ ở bên Mộ Dung Kỳ là lựa chọn tốt nhất.

Theo cách này, ngay cả khi người đàn ông ở thành phố A biết cô ở đâu, khi biết cô có con với người khác, anh ta cũng không có quyền can thiệp.

“Em tại sao thích anh ta?”

Cung Hàn nhất thời xúc động, đứng lên, nghiêm mặt nhìn Diệp Thánh Sinh quát:



“Năm đó anh ta hại em mất con, em không hận anh ta sao? Tại sao lại thích anh ta?”

Chắc chắn cô đã nói dối anh.

Chỉ để từ chối anh nên đưa ra một lý do nực cười như vậy.

Diệp Thánh Sinh vẫn tỏ ra thờ ơ, nhìn người đàn ông đang mất bình tĩnh, nói:

"Tôi thích ai, có lẽ không liên quan gì đến anh? Hơn nữa, chuyện năm đó anh phải chịu trách nhiệm. Nếu không phải tại anh, anh ấy sao lại bắt cóc tôi?"

"Anh biết anh sai rồi, nhưng anh ta là Mộ Dung Kỳ, Diệp Thánh Sinh, em biết người này sao?"

Nhìn người đàn ông trước mặt, Diệp Thánh Sinh vẫn bình tĩnh.

"Mộ Dung Kỳ là người như thế nào, không cần anh nói cho tôi biết. Tôi ở cùng anh ấy bốn năm, so với anh, tôi biết rất rõ. Mong anh đừng chọc giận tôi, nếu như anh không có việc gì, mời quay về cho."

Thấy coi nổi giận. Cung Hàn dịu giọng nói:

“Thật xin lỗi, anh biết mình mất bình tĩnh.”

Không muốn bị đuổi ra ngoài, Cung Hàn cố gắng đè nén sự khó chịu trong lòng, nhìn Diệp Thánh Sinh nói:

“Thánh Sinh, anh không có cố ý khiêu khích, anh chỉ muốn nói với em rằng Mộ Dung gia rất đặc biệt, những người có địa vị như em không thể vào cửa nhà họ."

Diệp Thánh Sinh ngước mắt lên nhìn anh, nói lời châm chọc:

“Người như tôi không thể vào cửa nhà họ, chỉ có con cháu hoàng tộc như anh mới xứng, đúng không?”

Cung Hàn biến sắc, vội vàng phản bác:

“Anh không có ý đó, em không hiểu người nhà họ đâu."

"Thì sao, tôi lấy Mộ Dung Kỳ, không phải người nhà bọn họ, tệ nhất là tôi sẽ không vào nhà. Chỉ đến trước cửa."

Giống như bây giờ, bọn họ ở bên ngoài cũng không có gì sai.

Ngoài ra, cô chưa bao giờ nghĩ đến việc kết hôn với Mộ Dung Kỳ.

Cô thậm chí không có nửa phần cảm giác giữa nam và nữ đối với anh.

"Anh không biết giải thích thế nào với em nhưng Mộ Dung Kỳ thật sự không thích hợp với em. Cho dù em không vào nhà họ, nhưng nếu ba mẹ anh ta biết sự tồn tại của em, họ sẽ không để en đi đâu."

Vì lợi ích của cô, Cung Hàn cố gắng hạ thấp giọng nói:

"Thánh Sinh, em nghe anh nói, trước khi người nhà của họ biết hai người ở cùng nhau, em nên tách khỏi anh ta, nếu không em sẽ... "

...Sẽ phải khốn khổ.

Mộ Dung gia, một đại gia tộc khống chế hoàng thất của rất nhiều quốc gia.

Một Mộ Dung Phi Dương độc ác, nắm giữ huyết mạch của nền kinh tế toàn cầu, sẽ không cho phép con trai kết hôn với một người phụ nữ từng có chồng.

Chúng sẽ bỏ mẹ và giữ con.

Diệp Thánh Sinh luôn nghĩ Mộ Dung Kỳ là một người rất mạnh mẽ, nếu không, sao anh có thể lặng lẽ đưa cô rời khỏi Diệp Vân Triệt.

Nhưng cô thực sự không biết nhiều về gia đình Mộ Dung.

Nhưng cũng rất kỳ quái, cô không sợ thế lực Mộ Dung gia mà Cung Hàn nói.

“Đi đi, chuyện của tôi, anh không cần lo lắng.”

Diệp Thánh Sinh sắc mặt nghiêm túc lại ra lệnh đuổi khách.

Cung Hàn không còn lựa chọn nào khác ngoài việc rời đi trước.

Nhưng nếu anh muốn cứu cô, anh không còn cách nào khác ngoài việc hỏi ý kiến Mộ Dung Kỳ.

Không phải Diệp Thánh Sinh không tin lời của Cung Hàn, nhưng cô ấy tin Mộ Dung Kỳ sẽ giải quyết tốt mọi việc.

Hơi mệt, cô lên lầu tắm rửa, thay bộ quần áo ở nhà rồi xuống ăn tối.

Sau đó, cô cùng con gái đọc và viết, buổi tối trước khi đi ngủ, cô chủ động gọi video cho Mộ Dung Kỳ.

Bởi vì chênh lệch múi giờ, thành phố A vẫn là ban ngày, Mộ Dung Kỳ đang bận rộn.

Nhưng nhìn thấy cuộc gọi video của Diệp Thánh Sinh, anh gác hết công việc sang một bên, ngồi vào bàn làm việc, mỉm cười với hai mẹ con qua điện thoại.

“Liên Liên, Thánh Sinh…”

Đứa trẻ bên cạnh Diệp Thánh Sinh cũng ngọt ngào gọi:

“Ba, bên đó vui không?”

Mộ Dung Kỳ cười nói: “Vui lắm, lần sau ba đưa Liên Liên qua được không?”

“Được, được, Liên Liên thích chơi nhất. Ba ơi, nói chuyện với mẹ. Liên Liên buồn ngủ. Liên Liên đi ngủ trước."

"Được rồi, Liên Liên, đi ngủ thôi."

"Em muốn nói với anh một chuyện."

"Có chuyện gì vậy?"

"Hôm nay em đưa Liên Liên đi mua sắm đã gặp Cung Hàn, người đó đã nói với em một chuyện."

Sắc mặt anh trong nháy mắt trở nên lạnh lùng, ngữ khí không vui nói:

"Cậu ta nói với em cái gì? Còn chưa từ bỏ em sao?"

"Thánh Sinh."

Mộ Dung Kỳ biết cô sẽ nói gì tiếp theo, anh không muốn nghe cô từ chối mình nên cắt ngang.

Anh kiên quyết nói với cô:

"Em đừng nghĩ ngợi gì cả, anh ở đây, chỉ cần em đồng ý, thì không ai có quyền nói gì nữa. Hơn nữa, em cũng biết Cung Hàn thực sự không phải vì lợi ích của em đâu. Chỉ là không có được em, cảm thấy mất mặt."

Diệp Thánh Sinh "..."

Cô cũng cảm thấy như vậy.

Cung Hàn là một người đàn ông đã có vợ chưa cưới, nhưng bất cứ khi nào anh ta nhìn thấy cô, anh ta sẽ quấy rầy cô không ngừng.

Hôm nay đã tìm thấy nhà của cô, điều này thực sự khiến cô lo lắng.

“Em ở nhà chăm sóc Liên Liên thật tốt, đợi anh trở về, đừng nghĩ đến chuyện khác, cũng đừng gặp lại Cung Hàn.”

Mộ Dung Kỳ giải thích với Diệp Thánh Sinh:

“Cung Hàn có hôn ước với em gái anh, sợ nó đến chỗ em quậy phá."

Em gái anh ngỗ ngược, cố chấp và vô pháp, nếu có ai khiêu khích cô ấy, sẽ không có kết cục tốt đẹp.

Diệp Thánh Sinh gật đầu nói:



"Em hiểu rồi, em sẽ không nghĩ nữa, em với Liên Liên sẽ đợi anh về."

"Được rồi, cũng sắp muộn rồi, đi ngủ sớm đi."

Anh cúp máy, anh phải tìm Cung Hàn.

Dám nói xấu anh trước mặt cô gái của anh, xem ra không muốn sống rồi.

“Ừm, ngủ ngon.”

Diệp Thánh Sinh cất điện thoại, nằm xuống bên cạnh con gái, nhìn con ngủ say, cô rất hài lòng.

Giờ cô không còn gì để đòi hỏi, chỉ mong con gái lớn lên khỏe mạnh.

Chỉ mong hai mẹ con không lo cơm ăn áo mặc, cả đời này không bao giờ xa cách.

...

Ngày hôm sau.

Trời vừa hừng sáng, điện thoại ở bên cạnh gối vang lên.

Diệp Thánh Sinh hồi lâu mới mở được đôi mắt ngái ngủ, uể oải sờ điện thoại, hỏi: "Ai vậy?"

Giọng nói ôn hòa của Đường Ninh từ trong điện thoại truyền đến: "Thánh Sinh, là chị."

Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Diệp Thánh Sinh ngay lập tức tỉnh táo.

"Chị Ninh?"

"Chị đã đến cửa nhà em rồi này."

"Nhanh như vậy? Chị đến một mình hay với anh Quân và Tiểu Bắc?"

Diệp Thánh Sinh thức dậy, vội vã mặc quần áo.

Đường Ninh cười nói:

"Tiểu Bắc đi học, Vãn Quân cùng nó ở bên kia, chị lo lắng cho em, cho nên đến trước xem em có khỏe không."

Lối vào của biệt thự, cô nhìn nội thất sang trọng qua cánh cổng sắt. Cô nghĩ, Thánh Sinh có lẽ sống rất tốt trong bốn năm qua.

Nếu không thì làm sao có tiền để sống trong một ngôi nhà đẹp như vậy.

Vào lúc này, Đường Ninh không nhận ra có ai đó đang nhìn cô chằm chằm cách đó không xa.

"Chị Ninh đợi em chút, em sẽ đón chị ngay."

Tắm rửa đã quá muộn, Diệp Thánh Sinh mặc đồ ngủ và đi dép lê, cầm điện thoại vội vàng chạy xuống lầu, chạy ra ngoài biệt thự.

Khi cô chạy vào sân, nhìn thấy người phụ nữ xinh đẹp đứng bên ngoài kéo vali qua cổng sắt, cô đột nhiên giảm tốc độ.

Diệp Thánh Sinh hơi kích động, mũi hơi nhức, mắt hơi cay, cổ họng hơi sưng.

Mãi cho đến khi cô mở ra cánh cửa sắt, không nhịn được chạy tới, ôm chặt lấy Đường Ninh.

Đường Ninh cũng đỏ mắt, ôm chặt lấy cô, giọng nghẹn ngào.

"Con nhóc này, bốn năm nay sao em không liên lạc với bọn chị? Em có biết chị lo lắng cho em thế nào không? Em có biết Vãn Quân vẫn luôn hỏi thăm tin tức về em không?"

"Em thật đáng ăn đòn, biết không?"

Diệp Thánh Sinh không khỏi hai mắt đẫm lệ, khuôn mặt nhăn lại khóc nói:

"Không phải em không muốn liên lạc với chị, em chỉ sợ người kia vẫn không buông tha cho em. Xin lỗi, chị Ninh."

"Em vừa mới định cư ở đây liền liên lạc với chị ngay, chị đừng tức giận nữa, được không?"

Rời khỏi vòng tay của chị, Diệp Thánh Sinh trở thành cô bé thích làm nũng, lắc cánh tay của Đường Ninh.

Đường Ninh không biết nên khóc hay cười, liếc nhìn cô để đánh giá.

Cô ấy hơi khác so với trước đây.

Cô hỏi: "Em sống ở đây?"

"Ừm, chị Ninh, đi với em."

Diệp Thánh Sinh vội vàng xách hành lý, dẫn cô ấy vào biệt thự.

Đường Ninh đi theo cô, quan sát mọi hành động của cô và ngôi nhà lớn sang trọng này.

Thấy bà chủ đang dẫn khách, chị Vương vội vàng cùng hai người hầu tiến lên chào hỏi.

"Diệp tiểu thư, đưa vali cho tôi. Cô định chuẩn bị phòng cho vị tiểu thư này sao?"

Diệp Thánh Sinh lắc đầu: "Không cần chuẩn bị, buổi tối chị ấy sẽ ngủ cùng tôi, chị mau chuẩn bị đồ ăn."

Cô đưa vali cho chị Vương, lại nắm lấy tay Đường Ninh, sốt ruột dẫn cô lên lầu, đến trước cửa phòng ngủ.

Cô không đẩy cửa đi vào, xoay người nhìn Đường Ninh, đôi mắt còn ướt át, cười thành trăng lưỡi liềm.

"Chị Ninh, em sẽ cho chị một bất ngờ."

Đường Ninh lặng lẽ nhìn cô, như thể đang mong chờ cái gọi là bất ngờ.

Diệp Thánh Sinh giả bộ thần bí, mở cửa nhẹ nhàng đi vào, ra hiệu cô nhìn về phía trên giường.

Đường Ninh theo vào phòng, khi nhìn thấy một đứa trẻ, cực kỳ xinh đẹp và ngoan ngoãn đang ngủ trên chiếc giường lớn, cô bất ngờ mở to mắt.

Diệp Thánh Sinh cười nói: "Con dâu của chị."

Đường Ninh che miệng kinh ngạc hỏi:

"Em sinh ra?"

"Nếu không thì ai nữa."

Diệp Thánh Sinh vẫn có chút kiêu ngạo.

"Em sinh con với ai? Hay là..."

Đường Ninh đang định hỏi có phải là...

Diệp Thánh Sinh cũng ý thức được điều gì đó, vội vàng cãi lại: "Không phải người đó, ba nó là... Mộ Dung Kỳ."

Đường Ninh sốc ngang, khuôn mặt nhìn Diệp Thánh Sinh một cách nghi ngờ.

Diệp Thánh Sinh nhìn cô giải thích:

"Sau khi rời đi, em đã gặp ba của Liên Liên. Sau đó, bọn em ở bên nhau, rồi có Liên Liên. Còn hai tháng nữa là tròn ba tuổi."

Nếu người đó biết đứa trẻ là của anh ta nhất định giành lấy đứa trẻ, cô nên giấu nó hoàn toàn.

Mặc dù cô cảm thấy không tốt khi lừa dối chị Ninh, nhưng chị ấy sẽ hiểu cho cô.