Chú Xấu Xa Biết Thả Thính

Chương 80




"Nói chú nghe, giờ cháu có muốn gì không?”

Sao chú lại hỏi vậy nhỉ?

“Muốn gì cũng được ạ?”

“Có lẽ vậy...”

Sao lại trả lời mông lung vậy nhỉ? Ừm, muốn gì... Rốt cuộc bây giờ Ngân đang muốn gì nhỉ? Từ khi gặp chú, cuộc sống của cô có thiếu thốn thứ gì đâu, mọi thứ đều đủ cả. Thậm chí chú còn cho cô quá nhiều thứ đến nỗi thừa.

Phải rồi, mọi thứ đều đủ cả, giờ chỉ thiếu mỗi chủ nhân của thứ đó thôi!

Ngân không do dự, đáp luôn:

“Muốn chú!”

Ha, nhóc con này học ai mấy câu nói vừa bá đạo vừa ngọt ngào thế này nhưng mà không sao, miễn là hắn thích là được!

“Ngân này...”

“Dạ?”

Sao bỗng dưng gọi hẳn tên cô như vậy nhỉ? Hay có chuyện gì quan trọng muốn nói đây, hồi hộp quá trời ơi...

“Đợi chú, chú sẽ không lấy bất kì người con gái nào khác làm vợ ngoại trừ...”

Ngoại trừ? Sao từ đằng sau chú đột nhiên nói nhỏ thế...



Nhưng mà nhỏ như vậy cũng đủ để Ngân nghe được rồi. A, chú nói cái gì thế này...

Á, cô chưa kịp hỏi gì thì chú tắt luôn rồi. Thật là... Liệu từ đằng sau có phải như thế không nhỉ? Hay là cô nghe nhầm?

...

Hắn nhìn màn hình điện thoại hồi lâu, miệng không kìm được mà bật cười ngốc nghếch. Phụt, thật tò mò xem biểu cảm của nhóc con khi nghe hắn nói vậy.

[...]

7 năm sau

Tại một quán bia

Ngân đặt cốc bia xuống bàn và ngước lên nhìn đồng hồ treo trên tường, ôi, đã muộn như vậy rồi à. Còn cả tá việc đang chất đống ở nhà cần phải làm vả lại hôm nay ăn chơi như vậy cũng đủ rồi, Ngân đứng dậy, cố tách khỏi đám bạn đại học, xin về trước. Đang định bước ra ngoài thì có tiếng gọi với lại từ đằng sau, Ngân quay lại.

“Ngân, bà tự về được không đó?”

Tùng- bạn nam xinh xẻo năm nào tỏ tình với cô dưới chân cầu thang và bị hắn từ chối thẳng thừng, cậu thấy cô trong tình trạng không còn giữ được tỉnh táo, tay chân vung loạn xạ, đi nghiêng ngả, cậu chạy lại, kéo tay Ngân hỏi.

Ngân rút tay lại, từ chối khéo:

“Thôi, tôi có người đón ngoài qua rồi, ông về trước đi”

Rồi không đợi Tùng trả lời, Ngân đi ra ngoài luôn.



Cậu nhìn theo bóng lưng Ngân mỗi lúc một xa dần, rõ ràng làm gì có ai đón cô đâu ta? Chả nhẽ cô từ chối khéo cậu?

Tùng bất giác thở dài, cậu không đuổi theo cô nữa, ngồi lại xuống bàn và gọi bà chủ thêm mấy cốc bia nữa. Đêm nay, cậu phải nhậu cho đã mới thôi! Bia được bà chủ đưa đến, Tùng cầm lấy, nốc cạn một hơi rồi cậu ngẩng đầu nhìn lên trần nhà nghĩ ngợi.

7 năm rồi, cậu mất từng ấy năm để theo đuổi một cô gái mình yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên. Ha, nói vậy ai mà tin vì giờ làm gì còn cái gọi là yêu từ cái nhìn đầu tiên? Giờ kiểu đó chỉ có trong phim, muốn tìm được ở ngoài đời ư? Khó lắm!

Tùng bật cười như một kẻ điên. Phải rồi, lúc đầu cậu cũng có suy nghĩ y vậy, suy nghĩ đơn giản rằng: chỉ là một cảm giác thoáng qua như vậy, thì cảm giác đó nó cũng chóng đi mà thôi!

Nhưng nực cười thay, hệt như một chất gây nghiện, con nghiện cứ lao đầu vào như con thiêu thây và chẳng biết đến ngày mai. Tùng cũng vậy, tình yêu cậu dành cho cô ngày một nhiều hơn, chưa giảm đi một chút gì, cậu đâm đầu như một kẻ mù quáng.

Mất nhiều năm như vậy để theo đuổi, có nhiều lúc cậu cũng có chút hi vọng chiếm được trái tim của cô gái đó, những năm đó là tất cả công sức, tâm tư và tình cảm của thanh xuân, mọi thứ đều đủ cả.

Nhưng...

Chỉ vừa nãy thôi, tất cả những hi vọng bé nhỏ ấy của cậu đều tan biến cả.

[...]

10 phút trước

Tùng nhìn Ngân đang nằm gục trên bàn, tay vẫn cầm cốc bia, miệng lẩm bẩm gì đó, cậu nhìn cô với ánh mắt trìu mến. Tùng rời khỏi chỗ ngồi của mình và đến ngồi xuống cạnh cô.

Trời ơi, đáng yêu chết mất! Tay cậu vô thức đưa lên xoa nhẹ mái tóc của Ngân làm cô chợt nhíu mày, thấy vậy Tùng liền bỏ tay ra vì sợ làm cô không thoải mái.

Miệng Ngân mấp máy gì đó, Tùng nghe không rõ nên cậu cúi gần cô hơn và cậu chợt sững người. Trong cơn say, Ngân gọi tên một người đàn ông một cách rất dịu dàng và yêu thương. Một cái tên Tùng chưa bao giờ nghe qua nhưng nó lại gây cho cậu cảm giác khó chịu vô cùng.

“Tuấn...”