Chú Và Em

Chương 54: Có lần đầu sẽ có lần thứ hai




Vừa đi hắn vừa bấm điện thoại gọi cho Lưu Tranh.

“Lưu Tranh, tra cho tôi nơi Điền Hải đang ở.”

Hắn thẳng tay ném cái ly kem vừa mới mua còn chưa đụng tới vào thùng rác bên cửa vừa âm trầm hỏi người bên kia.

Lưu Tranh vốn đang chuẩn bị rời khỏi nhà bỗng nhiên bị giọng điệu băng giá khác thường của hắn dọa cho giật mình. Nhưng hắn vẫn đáp lại rất nhanh: “Tôi nghe nói thời gian này lão hay ở câu lạc bộ tư nhân Diễm Sắc.”

Nói ra phải kể đến Điền Hải sau khi bị Tạ Nghiêu đánh thì tính phúc tổn thương nghiêm trọng. Nghe đâu bác sĩ nói là rất khó có khả năng hồi phục như cũ. Chính vì thế từ khi ra viện lão liền ở cái nơi lão hay tàn phá đám thiếu niên điên long đảo phương, mục đích muốn kích thích tính phúc của lão đứng lên lần nữa. Lúc nghe thấy chuyện này Lưu Tranh còn cười nhạo không thôi, lại rủa cho lão không bao giờ lên được nữa, còn bị người bạo nát cúc, cả đời bị người chơi.

“Anh mang người đến đó, túm đầu lão lại cho tôi, được không?”

“Có chuyện gì sao?”

Lưu Tranh không đáp mà nghiêm trọng hỏi vừa bước lên xe lái đi.

Người bên kia hít sâu một hơi như đè nén cái gì rồi mới nói: “Lão bắt Dương Dương rồi.”

Lưu Tranh hít hà một tiếng, sắc mặt cũng lạnh đi.

Nhưng hắn chưa kịp hỏi gì đã nghe Tạ Nghiêu nói: “Sự việc chỉ mới diễn ra đây thôi, lão nhất định chưa nắm được Dương Dương trong tay.”

Chỉ cần lão chưa có được em ấy, hắn chỉ cần túm đầu lão lại… Lưu Tranh không cần hắn nói hết cũng hiểu được ý hắn.



“Được, tôi đang đường đến đó đây.”

Nói xong Lưu Tranh dứt khoát cúp máy, rồi lại gọi cho người của mình tập hợp ở Diễm Sắc.

Làm một thiếu gia ăn chơi chác táng, Lưu Tranh đương nhiên có tay chân bên dưới, chỉ là bình thường hắn không đụng tới thôi.

Ở trước cổng công viên trò chơi, trong lúc Tạ Nghiêu nói chuyện với Lưu Tranh vẫn luôn nhìn chằm chằm vào một người bán bóng bay bên đường, đây cũng là nguyên nhân hắn cho rằng Điền Hải vẫn chưa có được cậu.

Nhưng cũng chính nguyên nhân này khiến cho mặt hắn toàn là sương giá, chút thương sót vốn có ở trong lòng triệt để tan biến.

Mẹ Hứa bị hắn nhìn đến chột dạ mà không khỏi xách đám bóng bay bỏ chạy. Mặc dù bà chẳng hiểu vì sao mình phải chạy.

Tạ Nghiêu cũng không có làm gì bà, sau khi hít sâu một hơi như muốn đem buồng phổi của mình lấp đầy đến phát đau mới lạnh mặt quay đầu đi tìm xe của mình.

Mẹ Hứa mù mờ một đường chạy thẳng về nhà của mình. Lúc nhìn thấy chồng bà vốn đang đi làm lại ngồi trên ghế, bà khó hiểu hỏi: “Sao ông lại về?”

“Đừng nói tôi, sao bà cũng về sớm vậy?”

Thái độ của Tạ Thạch so với mấy ngày nay bỗng nhiên ôn hòa một cách kỳ quái. Mẹ Hứa cảm thấy lạ lại không biết lạ ở đâu, bà chỉ theo bản năng đáp lời: “Tôi…”

Nhưng chỉ mới nói tới đây bà đã ngừng. Trong đầu bà loáng thoáng hiện lên vài câu nghi vấn, tỉ như… Sao chỉ thấy có một mình Tạ Nghiêu từ trong công viên đi ra, Hứa Dương con bà đâu? Còn cả ánh mắt âm trầm như muốn lăng trì của Tạ Nghiêu… Bà ngờ vực đưa mắt nhìn Tạ Thạch đang ngồi trên ghế, cái đầu vốn không ngốc của bà ta rốt cuộc nhận thức được cái gì mà lắp bắp nhìn Tạ Thạch: “Có phải ông…”

“Làm sao?”



Ai biết thái độ của bà khiến Tạ Thạch bực bội gắt giọng hỏi lại.

Nhưng nghĩ đến số tiền vừa lấy được từ tay Điền Hải, nhìn người công thần là bà, Tạ Thạch cũng liền dịu giọng lại: “Nếu bà đã về rồi thì thôi ở nhà đi. Đúng rồi, tôi đã tìm được việc tốt hơn, từ mai bà không cần ra ngoài nữa, ở nhà chăm con đi.”

Vốn muốn nói gì, mẹ Hứa nghe đến đây thì lời nói chợt tắt ở bên miệng, nhấp môi một đỗi vẫn không phát ra âm thanh gì. Sau đó bà giống như cam chịu mà đi vào nhà cất bóng bay rồi đi đến nhà bên cạnh đón đứa nhỏ được gửi bên đó về.

Có một lần bán đứng lương tâm thì sẽ có lần thứ hai. Người đàn bà sớm đã trải qua những tháng ngày sung túc không chịu nổi khốn khổ mấy ngày qua mà cúi đầu trước an nhàn.

“Người đâu?”

Bên trong câu lạc bộ Diễm Sắc, Điền Hải sau khi bị Tạ Nghiêu mắng cho tức ói máu liền gọi điện thoại cho đàn em căm giận hỏi.

Người bên kia tát tát đáp lời: “Đang ở chỗ tôi thưa ông chủ.”

“Mang đến đây cho tao! Ngay bây giờ!!”

Hai kẻ đang ngừng lại ở một nhà vệ sinh bên trong công viên nhận được chỉ thị thì hai mặt nhìn nhau. Lòng rất muốn nói đó không phải việc có thể làm ngay là được nhưng bên kia đã cúp máy, bọn họ cũng chỉ có thể bấm bụng mà làm.

“Đi thôi, tìm cách mang người ra ngoài.”

Không phải họ nghĩ quá lên, mà là thật sự không hề dễ làm. Nơi này là công viên trò chơi, người đến người đi như nêm, lỡ không khéo bị bảo vệ công viên chặn đầu thì toi. Cũng chính vì sợ bị nhìn thấy nên họ mới núp ở chỗ này nghĩ cách. Nhưng hiện tại xem ra cho dù có bị túm đầu họ cũng vẫn phải đưa người về ngay.

Chỉ là họ lại không ngờ tới ở lúc họ định cúi đầu đỡ lấy thiếu niên đã ngất xỉu bị họ đặt ngồi dưới đất lên thì bỗng nhiên trước mắt trở nên tối sầm.