Chu Tuyết

Chương 6




31.

Bây giờ Dao Dao lớn hơn rồi. Có lẽ, ta cũng nên rèn dần cho con bé vào khuôn phép. Kiến thức, lễ nghi đều phải trải qua quá trình trau dồi từ tấm bé, không phải chuyện ngày một ngày hai. Con bé chuộng tự do, tính cách thành thử hơi hoang dã. Vương gia về rồi lại càng dung túng con. Có những khi ta không thấy cả cha cả con đâu.

Hỏi ra mới biết, vương gia dẫn Dao Dao đi chơi rồi. Đúng là đau đầu! Cha con thân thiết với nhau ta cũng mừng, nhưng hình như hơi quá. Không lâu sau, kinh thành không ai không biết Lệ vương cực kì nuông chiều Dao Dao. Ngay cả Xấu Xí là con trai mà cũng chẳng được quan tâm như tỷ tỷ nó. Cũng có thể là vì Xấu Xí còn nhỏ quá.

Vương gia không thích trẻ con nhỏ quá. Ta nghi ngờ không phải ngài không thích, mà là sợ tay chân lóng ngóng làm đau con. Giống như hồi Dao Dao còn nhỏ, ngài cũng không dám chạm vào con bé.

Thế là bình thường ta dạy Xấu Xí cứ học tỷ tỷ, quấn quít phụ vương. Con trai mà, nhỏ cũng phải luyện! Tốt nhất là có thể khiến cho vương gia để Dao Dao ở nhà. Con gái không thể đi chơi cả ngày như thế được.

Kết quả đúng ngoài mong đợi. Vương gia dứt khoát mỗi tay một đứa đưa cả hai đi chơi luôn.

Ta đành phải tìm dịp thảo luận chi tiết với vương gia về vấn đề dạy dỗ con cái. Ngài chỉ nói: "Con gái của bổn vương đương nhiên là tốt nhất trên đời."



"Dao Dao ngoan ngoãn là đúng, nhưng mà vẫn phải học thêm các quy tắc. Nếu không sau này càng lớn con bé học càng khổ."

"Thế thì không học vậy."

"Không học sau này làm thế nào?" Người đời xét nét phụ nữ lắm, thân là mẫu thân ta cũng mong Dao Dao sống cuộc đời vô tư. Nhưng phụ mẫu cũng không thể theo con cái cả đời, nên phải dạy con biết lễ nghi, phép tắc.

"Ai dám nói con gái bổn vương không tốt?"

Đau đầu hơn nữa rồi. Ta lo lắng phụ thân như thế, không biết sau này con bé có gả đi được không. Xem ra ta phải vào vai nghiêm mẫu thân rồi, không thì không biết cái nhà này còn có phép tắc gì không.

32.

Không biết vì sao, dạo này vương gia ít đến doanh trại hẳn. Hoàng đế tuổi tác đã cao, càng ngày càng đa nghi. Mấy năm trước thái tử bị phế chức, nhưng giao thừa năm ngoái hoàng đế không tiếc lời khen thưởng y, vốn tưởng là dấu hiệu khởi sắc. Kết quả chưa qua tháng giêng đã hạ chỉ tạm giam.

Chỉ có thể cảm thán hoàng gia quá phức tạp. Phụ tử chưa chắc là phụ tử, quân thần chưa chắc là quân thần. May mà mấy năm nay vương gia xuất chinh, nên cũng tránh được không ít rắc rối.

Những chuyện này đều là do ta nghe từ chỗ mẫu thân hoặc là Mộ Hòa. Từ trước đến nay vương gia chưa bao giờ nói mấy chuyện này với ta.

Cứ cho rằng trong phủ là được bình yên, không ngờ lại xảy ra chuyện. Ngô thị âm thầm truyền tin tức trong phủ ra ngoài. Mặc dù nàng ta cũng không được biết tin tức quan trọng nào, nhưng xét đến cùng đây vẫn là gián điệp.



Khi ta biết chuyện, vương gia đã cho người đến thẩm vấn. Nàng ta vô cùng cứng đầu, không hề nhả ra một chữ. Ta nghĩ chuyện đã thế này chắc hẳn cũng phải chịu hình phạt. Nhưng không ngờ vương gia hạ lệnh giết.

"Như vậy có lẽ không ổn lắm." Nói gì thì nói nàng ta do chính hoàng đế ban, mặc dù xuất thân chẳng đến mức tốt nhưng cũng là con gái nhà quan, bị giết như thế này e là người ngoài biết cũng không hay.

"Nữ nhân hay mềm lòng." Vương gia không hề nhìn ta. Chuyện không đơn giản, ngài lệnh cho tất cả mọi người trong phủ đến xem Ngô thị chịu phạt. Ta không chịu nổi nên đã bỏ về phòng trước.

Bích Liên xem hành hình, khi trở về nói với ta Ngô thị thảm lắm, kinh khủng đến mức Vương thị trông thấy liền ngất xỉu. Nhưng tin tức trong phủ bị ém xuống, chẳng lâu sau chỉ thông cáo với bên ngoài Ngô thị bệnh chết.

Cho dù bất mãn, nhà nàng ta cũng chẳng dám đến chất vấn. Còn cái tin này nghe đã hiểu là chết bất đắc kỳ tử.

Đột nhiên ta nhớ lại chuyện trước khi ta vào phủ. Lần thứ hai vương gia cưới vợ, tân nương cũng chết bất đắc kỳ tử ngay trong đêm thành thân. Rốt cuộc chân tướng là gì? Có phải cũng bị đánh chết giống như Ngô thị.

33.

Không lâu sau, Vương thị tự xin ra ngoài cầu phúc. Ta cũng không muốn làm khó nàng, nhưng chuyện này chung quy vẫn phải thông qua vương gia. Nhưng mà, đúng là mắc lại chỗ ngài thật.

"Trong phủ có hai thị thiếp, một người bệnh tật qua đời, một người xin ra cầu phúc, vương phi thật bao dung độ lượng." Ngài lạnh nhạt nói.

Xem ra không được rồi. Ngài đối với ta trước nay đều như vậy, ta cũng không thấy khó chịu. Dẫu sao, không phải ai cũng hợp làm phu quân. Ngài có thể trở thành một phụ thân tốt là đủ rồi. Ít nhất Dao Dao và Xấu Xí có thể lớn lên như bao đứa trẻ khác.

34.

Dao Dao lên bảy. Nếu chỉ ngồi im, không mở miệng nói thì cũng yên ổn, ra dáng một tiểu cô nương duyên dáng. Nhưng chỉ cần sểnh ra một cái là con bé lại như con thỏ cuồng chân. Dao Dao thành như thế này, công của vương gia chắc chắn không ít.

Vương gia đúng là cực kì nuông chiều Dao Dao. Ít ra ta cũng chưa thấy ai nuông chiều con đến thế. Hồi nhỏ ở nhà ta cũng được coi là được chiều. Nhưng phụ thân chưa bao giờ công kênh ta trên vai, đưa ta đi chơi cả ngày.

Con cái lớn phụ mẫu ắt sẽ có chuyện phải lo. Như là chuyện hoàng đế cho gọi Dao Dao vào cung, nói là vào thăm cung, nhưng đi tận nửa tháng. Ta thấp thỏm không yên. Đáng lo hơn là mẫu phi của vương gia qua đời đã lâu, trong cung không quen biết ai, lỡ có chuyện gì thì biết làm sao?

Ta lo lắng không ngồi yên được, nhưng hai cha con nhà này vẫn dẫn nhau đi chơi cả ngày. Ngược lại, mặc dù Xấu Xí kém mấy tuổi nhưng vừa biết cầm bút, vương gia đã mời thầy đến dạy dỗ. Bây giờ mặc dù vẫn còn nhỏ, chưa thể xuất khẩu thành thơ nhưng đã thông tuệ hơn những đứa trẻ đồng trang lứa.

Chắc là thấy ta lo lắng quá, nên Dao Dao bèn đến an ủi: "Mẫu phi đừng lo, phụ vương bảo rồi, con vào cung muốn chơi gì thì cứ chơi, dù sao bệ hạ cũng là hoàng tổ phụ của con, ai dám bắt nạt con chứ."

Xong rồi, như vậy ta càng lo lắng hơn.