Chu Tuyết

Chương 1




1.

Ta là tam tiểu thư phủ Ninh Quốc chốn kinh thành. Từ thuở thơ dại, ta đã bắt đầu luyện đủ ngón cầm kỳ thi họa. Vì gia thế chẳng phải bậc thường nên ta sớm đã nằm trong danh sách tài nữ hàng đầu kinh thành.

Trong nhà, người lớn rất chiều chuộng ta vì ta còn nhỏ mà, lại là con gái. Cứ ngỡ cả đời sẽ trôi qua êm đềm như thế. Nhưng không ngờ, vào khoảng một, hai tháng trước khi ta tròn 15 tuổi, mọi thứ đều thay đổi.

Hóa ra ta không phải là máu mủ phủ Ninh Quốc. Năm đó, tiểu thiếp đố kỵ nên đã lén đổi con của chính thất với con của một gia đình nông dân. Chuyện lộ ra, phụ mẫu kinh hãi tột độ. Ngay cả chính ta cũng không thể nào đón nhận nổi tin này. Sao lại như vậy được? Sao ta lại là một cô bé nhà nông?

Nhưng nghĩ cho kĩ thì thực ra cũng không phải không thể. Bởi lẽ từ nhỏ ta trông không giống hai người lắm, nhưng đâu ai nghĩ được rằng nguyên nhân là vì không cùng huyết thống.

2.

Phụ mẫu ngay lập tức phái người đi tìm con gái ruột. Trong lúc ấy, cả hai cũng đã nói rõ mọi chuyện với ta. Thực chất là muốn nói chúng ta nhất định nghĩ cách tìm được con bé và cũng mong con sẽ nhường lại vị trí tam tiểu thư cho con bé.

Ta nói gì được?

Tất nhiên là gật đầu.

"A Nhu, mẫu thân biết là thiệt thòi cho con. Mẫu thân có lỗi với con."

Sao lại thiệt chứ? Tất cả những gì ta nhận được 15 năm nay vốn không phải của ta. Nếu như không phải được sống với danh phận tiểu thư phủ Ninh Quốc, không biết bây giờ cuộc sống sẽ như thế nào. Ta từng nghe Nhu Hoa - nô tỳ theo hầu ta từ lâu nói rằng vì nhà đông con quá không nuôi nổi nên cô ấy mới bị bán.

Nghĩ như vậy, ta đã nhận được quá nhiều rồi.

Chỉ cần biết nghe lời, với tình cảm bấy lâu nay, ít nhất nửa đời còn lại cũng chẳng phải lo nghĩ.

Cho nên, ta không thiệt.

3.

Nhưng khi về phòng, ta vẫn rúc vào trong chăn, thầm khóc. Tại sao ta lại gặp phải chuyện thế này chứ? Chỉ cần nghĩ rằng không bao lâu nữa, vị tam tiểu thư danh chính ngôn thuận kia sẽ có được tất cả mọi thứ của ta bây giờ một cách hợp tình hợp lí, ta lại thấy buồn.

Nàng ấy sẽ có cha mẹ yêu thương hết mực, còn có ca ca, tỷ tỷ, tổ mẫu... Tất cả đều không phải là của ta nữa.

Nhưng, vốn cũng không phải của ta.

Cả đêm hôm ấy, ta không thể nào yên giấc.

Ta sợ, sợ rằng nàng ấy sẽ hận ta. Mặc dù đây vốn không phải lỗi do ta. Nhưng trong chuyện này, kẻ được lời chắc chắn là ta, làm sao mà không lo lắng cho được?

4.

Thời gian chầm chậm trôi đi. Muốn tìm được một cô gái không rõ họ tên chẳng khác nào mò kim đáy biển. Nhưng dù vậy, cả nhà đều không nản lòng.

Nơi ở cũng được sắp sắp xếp cả rồi, ở vị trí tốt nhất, có phong cảnh tuyệt đẹp. Khi viện xây dựng dang dở, mẫu thân từng nói sẽ để ta ở đấy. Bởi vì hai tỷ đều xuất giá cả rồi, trong nhà chỉ còn một thiếu nữ chưa lấy chồng.

Nhưng bây giờ, không phải ta.

Mẫu thân nói, ta biết không công bằng với con. Nhưng cứ nghĩ đến con gái bao năm nay lưu lạc nơi nao, ta lại muốn bù đắp bằng những thứ tốt nhất.

"Con hiểu lòng mẫu thân."

"A Nhu, con cũng là con gái của ta." Mẫu thân nói.

Ta tin lời mẫu thân, dẫu sao, tình mẫu tử bao năm nay không phải là giả.

Dù thân phận đổi khác, nhưng ngoài việc dồn hết tâm huyết tìm nàng ấy thì cả nhà vẫn đối xử với ta như trước. Chỉ là, không thể bằng nàng ấy. Dẫu sao, 15 năm nay ta được hưởng biết bao nhiêu điều tốt đẹp, còn nàng ấy thì không.

Thực ra, ta vẫn mong sớm tìm thấy nàng ấy. Như vậy mọi người mới yên lòng được.

5.

Có lẽ ông trời phù hộ nên vừa sang năm mới đã có tin tức của cô con gái thất lạc. Chắc là đúng rồi, bảo rằng người đang ở Từ Châu. Mọi người nóng ruột cả đêm. Hôm sau, trời vừa hửng sáng, tam ca nhà bá phụ và ca ca ta liền khởi hành.

Mẫu thân nhất quyết đòi đi cùng. Nhưng sau sinh nở, cơ thể mẫu thân yếu đi nhiều, mọi người phải khuyên giải mãi mới được.

Sau khi hai ca ca lên đường, mẫu thân ở nhà mỏi mòn đếm từng ngày trôi qua. Bá mẫu cũng lo, ngộ nhỡ chỉ là mừng hụt. Nhưng biết sao, chỉ đành kéo mẫu thân cùng đến thăm viện mới, sắp xếp nơi ở cho đứa con nhiều năm lưu lạc.

Ta cũng hay đến đó. Đôi lúc mẫu thân và bá mẫu cũng hỏi ý kiến của ta. Cả hai nghĩ rằng, hai ta đều là những thiếu nữ cùng lứa tuổi, nên sở thích hẳn cũng giống nhau.

Ta cũng hay nghĩ đến người cha, người mẹ chưa từng gặp mặt kia. Không biết họ có sống tốt không. Theo như ta biết, nàng ấy kia sống một mình, không hề có người thân nào khác.

Vậy có nghĩa là họ không nhận nàng ấy làm con sao? Cũng có thể cả hai đã mất vì những thiên tai, dịch bệnh? Mong sao không phải như vậy, dù là lý do gì. Bởi ta cũng sợ. Ta sợ sau khi biết rồi, phụ mẫu sẽ khinh thường ta. Dù gì giọt máu chảy trong người ta vốn là của đôi vợ chồng kia. Nên biết đâu cả hai sẽ thay lòng đổi dạ. Vậy chẳng phải ta chỉ còn lại một mình, tứ cố vô thân giữa biển trời rộng lớn sao.