Tiết Tam nhi hôm nay không ở nhà. Theo hắn, mời hai người giết chết học sinh trong huyện căn bản không có gì đáng để ý, mặc dù học sinh kia dường như là người luyện võ, nhưng người luyện võ có thể địch nổi súng lục sao? Hắn không biết hai người Tứ Xuyên này không dùng được súng lục, cũng không biết Dịch Thiên Hành lúc này đang ở trong nhà mình giương oai.
Lúc Dịch Thiên Hành ở trong tiểu khu tứ phương yển đánh một đám lưu manh quỷ khóc thần gào, hắn đang ở bên kia huyện thành, ôm nhân tình của mình, dùng ba ngón tay của mình đùa bỡn nữ nhân.
Cho đến ngày hôm sau về đến nhà, hắn mới biết được hai người Tứ Xuyên phái ra làm việc đã chết trong một cuộc tai nạn giao thông, mà học sinh trung học đệ nhị cấp gọi Dịch Thiên Hành chẳng những không bị giết chết, còn chạy đến hang ổ của chính mình náo loạn một cuộc. Hắn phản ứng đầu tiên chính là tụ tập nhân thủ đi chém chết học sinh trung học đệ nhị cấp kia, nhưng thấy các thủ hạ mình trên mặt kinh hãi không dứt, mới ngừng lời.
Hắn tinh tế ngó nhìn vết thương trên người chúng, phát hiện xương cốt mọi người đều bị dung tay đánh gãy, không khỏi cũng hít một hơi lãnh khí.
Công phu thật là bá đạo, tâm địa thật ác độc!
Đợi nghe nói học sinh trung học đệ nhị cấp kia từ ngoài phòng nhảy vào, sắc mặt Tiết Tam nhi cũng thay đổi.
Chẳng lẽ tiểu tử kia còn biết khinh công?
"Tam gia, tên học sinh trung học đệ nhị cấp kia trước khi đi đã nói, hắn còn muốn tìm ngài, nói muốn một chân của ngài." Có thủ hạ run sợ thuật lại nói.
Có một cái trung học đệ nhị cấp là cao thủ võ lâm trong truyền thuyết ngày ngày mong nhớ mạng của mình, chỉ sợ hắn là một gã lão Đại lưu manh, vẫn có chút sợ. Lúc này nhớ lại hôm đó ở trước quán hồng du, Dịch Thiên Hành ở bên tai mình nói câu nói kia, Tiết Tam nhi cảm thấy mồ hôi trên lưng dần dần chảy xuống.
Hắn hiểu được, chính mình quả thật đã chọc tới một nhân vật chọc không nổi. Hắn ở trong giang hồ mặc dù nổi tiếng ác độc, nhưng dù sao biết ác cũng chỉ dám ác với đám người nhút nhát. Chẳng lẽ mình còn dám đối với huyện thành long đầu Cổ lão thái gia ác sao?
Mà học sinh trung học đệ nhị cấp chính hắn ban đầu có chút không vừa mắt, sau lại có chút ghen ghét... Xem ra cũng không phải là đối tượng mình có thể ra tay được.
Tiết Tam nhi hắn có thể đặt chân ở trên giang hồ, dựa vào đúng là hung ác không biết sống chết, lòng dạ độc ác, giết người không chớp mắt —— nhưng nếu như lúc ấy mình không phải một kẻ hung ác, thay tiểu đệ của mình ra mặt, nếu không phải ở trước quán hồng du chịu đánh lén, còn không chịu dừng tay. Cái học sinh trung học đệ nhị cấp lòng dạ độc ác này cũng sẽ không chọc tới chính mình sao.
Dựa vào chữ ác, cuối cùng cũng gặp quả báo từ chữ ác này.
Cho nên hắn nhẹ nhàng thở dài, nói câu rất nhiều năm sau nổi tiếng trong một bộ phim điện ảnh Hongkong.
" Xuất lai hỗn, tổng thị yếu hoàn đích (Đại ý là gieo nhân nào gặt quả đấy)."
Hắn cũng không muốn trả, một kẻ đối với người khác hung ác một khi nội tâm thất thủ, bị người khác dọa, thường thường sẽ biến thành một người sợ chết nhất. Cho nên trưa hôm đó, Tiết Tam nhi kêu thủ hạ chuẩn bị một chút, kiếm đường chạy rồi, còn mỹ danh nói: "Tạm lánh một chút công an kiểm tra."
Thật ra bọn tiểu đệ cũng biết, hắn tránh chính là một cỗ long quyển phong họ Dịch.
.......................................
Dịch Thiên Hành ba ngày nay giống như sắm vai hai loại thời tiết bất đồng.
Trường học hắn cũng lười tới rồi, gọi điện thoại cho Hà Vĩ, để cho hắn hỗ trợ hướng chủ nhiệm lớp họ Viên xin nghỉ ốm, dĩ nhiên hắn cũng không để ý có được duyệt hay không. Ban ngày, Dịch Thiên Hành ngây ra trong viện, nhìn Lôi Lôi mặt mũi tiều tụy, hắn cố nặn ra khuôn mặt tươi cười khả ái nhất, vừa nói những lời dễ nghe nhất. Thím Mập bưng cháo gà tới, hắn sẽ từng muỗng từng muỗng đút tới đôi môi thật mỏng nhuận nhuận của Lôi Lôi, hoàn toàn quên mất ánh mắt kỳ quái mà vui mừng của thím Mập cùng Trâu lão sư nhìn hắn.
Lúc này Dịch Thiên Hành, là vạn dặm trời quang, trạm trạm lam thiên.
Mà khi màn đêm buông xuống, ngọn đèn hôn ám chiếu sáng đông môn một dải phòng máy chơi game cùng phòng chơi bi-da, Dịch Thiên Hành sẽ rời bệnh viện, sắm vai nhân vật thứ hai của mình. Hắn xông vào mỗi một phòng máy chơi game nghe nói đứng phía sau là Tiết Tam nhi, thấy máy móc liền đập, nhìn thấy người trông coi sẽ đánh một trận. Sau đó tàn bạo ép hỏi: "Tiết Tam nhi ở nơi nào? Bảo hắn đem cái chân kia tới đây!"
Lúc này Dịch Thiên Hành, là long quyển phong cuồng bạo mà không nói đạo lý.
Vừa đến buổi tối.
Dịch Thiên Hành xem một chút sắc trời, đúng lúc đi ra khỏi cửa bệnh viện, chuẩn bị đi đông môn tìm thủ hạ của Tiết Tam nhi gây chuyện. Hắn không tin mình làm như vậy, vẫn không thể đem tên khốn kiếp kia bức đi ra.
Cửa bệnh viện có một gã học sinh trung học đệ nhị cấp.
"Ngươi đừng gây chuyện nữa." Người tới là Hồ Vân.
Dịch Thiên Hành nhìn hắn cười cười nói: "Hắn còn thiếu ta một cái chân, làm sao lại trốn đi, không phải nói lưu manh huyện thành ta cực kỳ bản lãnh hay sao?"
Hồ Vân không thể làm gì nói: "Tiết Tam nhi đã đi từ sớm, ngươi gây chuyện như vậy. Mặt khác Đoạn lão Đại nhìn thấy ngươi gây chuyện với Tiết Tam nhi, chỉ biết vụng trộm cười. Nhưng nếu như ngươi gây chuyện quá lớn, Tiết Tam nhi đi tới chỗ Cổ lão thái gia cầu xin, cáo trạng chuyện này, để cho Cổ gia xuất thủ có thể sẽ phiền toái."
Dịch Thiên Hành nhướng mày, mang một tia hứng thú hỏi: "Không phải nói Cổ lão gia tử về huyện thành chẳng qua là dưỡng lão sao?"
"Cũng chưa có ai từng thấy qua loại người như ngươi sao? Nếu như đụng vào công an còn dễ nói. Mà ngươi thì hung hãn đập phá, không thèm nói lý." Hồ Vân dở khóc dở cười nói: "Như ngươi đã đoạn tuyệt đường sống của người ta, những huynh đệ trong giang hồ nếu như không chịu được bẩm báo Cổ gia, ngươi phải làm sao?"
Dịch Thiên Hành cười cười không nói tiếng nào.
Hồ Vân thật ra có chút sợ hắn, bởi vì hiện tại giang hồ cũng truyền điên rồi, nói trong huyện có một học sinh trung học là cao thủ võ lâm, cùng Tiết Tam nhi xung đột, giống như chó điên gặp người liền cắn. Nhưng hắn suy nghĩ một chút, vẫn lấy hết dũng khí nói: "Mặc dù chuyện này là Tiết Tam nhi thất đức, bên trong sở cũng sẽ không quản ngươi. Nhưng ngươi... Nghe nói ngươi luyện qua công phu, vạn nhất sẩy tay đem người đánh chết làm sao bây giờ?"
Dịch Thiên Hành cười cười, vỗ vỗ túi xách bên cạnh mình.
"Nơi này đựng gì thế?" Hồ Vân nghi ngờ hỏi.
"Ở công trường bên cạnh bệnh viện lấy mười viên gạch." Dịch Thiên Hành hồi đáp, "Ta biết ta hạ thủ có thể không khống chế được nặng nhẹ, cho nên mỗi ngày ta mang mười viên gạch theo, đập xong mười viên gạch ta sẽ quay về bệnh viện."
"Sợ tay không đánh chết người, cho nên mang gạch đi?" Hồ Vân ở trong lòng run rẩy một chút, "Thật là một quái vật biến thái!"
"Lôi Lôi đang ngủ, ngươi hôm nay cũng đừng lên thăm." Dịch Thiên Hành làm bộ như tùy ý nói, trong lòng lại là đánh bảng cửu chương, kháo, làm bằng hữu còn có thể, muốn theo đuổi vợ ta ư? Lăn sang một bên.
Hắn một mặt nghĩ tới những thiếu niên này thích nhất các loại tình cảm, nắm thật chặt túi xách, hướng đông môn một phòng chơi bi-da vô cùng náo nhiệt đi tới.
.............................................
Khu nhà chỉ có hai tầng lâu, lầu một là phòng chơi bi-da, lầu hai là phòng khiêu vũ.
Dịch Thiên Hành đeo tui đi tới phòng cửa chơi bi-da.
Huynh đệ canh cửa nhìn thấy trang phục của hắn, liền nhớ tới vị học sinh trung học đệ nhị cấp ba ngày nay không ngừng đập phá, người học sinh trung học đệ nhị cấp trong truyền thuyết kia.
"Các huynh đệ, tiểu tử kia lại tới nữa!" Người này thét to.
Phòng chơi bi-da vốn náo nhiệt vô cùng yên tĩnh lại, toàn bộ lưu manh trên mặt cũng lộ ra vẻ kinh hãi.