Chữ Tình Mỏng Manh

Chương 12: Làm Khó




Cô bĩu môi kể với anh, “ Ngày đầu em mới về làm dâu mẹ bảo em đi chợ, em đi chợ mua tôm mua cá mua thịt, mẹ chê em mua nhiều. Bảo chỉ khi nào anh ở nhà mới được mua nhiều thế, mẹ còn sợ em dùng tiền của anh mua chứ.”

Lương Văn Trung cũng rất khó xử, anh nhẹ giọng nói với cô, “ Bà xã à mẹ là thuộc tuýp phụ nữ thời xưa nên bà có hơi sống tiết kiệm một chút em cố gắng chịu đựng chút nhé, mấy hôm ông xã về nhà bảo vệ em.”

“ Anh toàn bênh mẹ anh thôi, em như là được anh nhặt về ý.”

“ Sao có chuyện đó được, ai lại nhặt được thứ xinh đẹp lại còn ngon vậy chứ, là anh phải vất vả theo đuổi mới được đấy chứ.”

Lúc này tiếng mẹ chồng vọng vào từ phòng khách, “ Mấy giờ rồi mà chưa được ăn cơm nữa.”

Cô vội vàng nói với anh, “ Thôi nhé, em đi nấu cơm đây.”

Vì không biết nấu nhiều món nên cô chỉ hấp một phần tôm lên, một phần cô đem đi rang với lá chanh cùng một ít rau luộc. Nhìn những món ăn mình đã nấu cô lấy điện thoại ra chụp gửi cho mẹ, [Mẹ thấy con gái mẹ tuyệt vời không. Con nấu đấy hi hi]

[Con gái của mẹ tuyệt nhất
“ Cơm nấu xong rồi thì dọn ra ăn đi còn ở trong đó mãi làm gì.”

“ Vâng, con ra ngay đây ạ.” Cô vội vàng đút điện thoại vào túi quần rồi bắt đầu bưng thức ăn ra.

Bà Nụ nhìn thức ăn trên bàn thì không hài lòng, “Ở trong bếp bao lâu mà nấu được hai ba cái món thế này thôi à.”

“ Mẹ bảo ăn đơn giản chút nên con chỉ nấu như vậy thôi. Nếu mẹ muốn ăn thêm thì để con đi nấu”



“ Thôi, tôi không khiến. Không lại có người đi mách con tôi là tôi bắt nạt, đè đầu cưỡi cổ con dâu.”

Biết bà không thích mình nên cô cũng không quan tâm lắm đến lời bà nói, vẫn thản nhiên thưởng thức bữa ăn của mình.

Bà Nụ thấy đứa con dâu này không để ý đến lời nói của mình thì tức điên lên, hậm hực ăn xong bát cơm rồi vào phòng đóng cửa rầm một cái.

Buổi chiều cô chỉ quanh quẩn ở nhà, ở đây không có trung tâm thương mại, không có nơi vui chơi giải trí cũng chẳng có mấy người để nói chuyện nên Hoàng Thanh Huyền cảm thấy vô cùng chán, cô chỉ mong nhanh nhanh đến ngày mai để mình có thể đi làm.

Nhìn thấy bạn mình đang online cô ấn gọi cho Phương Anh, cô ấy không biết đang làm gì nhưng vừa đổ chuông đã bắt máy.

“ Huyền à, gọi chị có việc gì không?”

“ Mày chưa chịu cưới anh tao mà đòi làm chị rồi à.”

“ Ôi trước sau gì chả phải gọi, cứ gọi trước cho quen nhỉ. Mà em yêu gọi anh có việc gì đấy.”

“ Mày ăn nói hẳn hoi, tao sắp sởn hết da gà da vịt lên rồi á.”

Trên màn hình Phương Anh lúc này mới bắt đầu nghiêm túc, “ Sao? Sống chung với mẹ chồng ngày đầu tiên thế nào rồi.”

“ Không ổn như tao nghĩ.” Cô chán trường đặt điện thoại xuống, rồi lấy kem dưỡng da vừa bôi vừa thở dài.

“ Bà ấy làm khó gì mày rồi.”



Hoàng Thanh Huyền dừng lại một lát rồi mới sát miệng mình vào loa thì thầm, “ À nhưng mà tao nói chuyện với mày thế này có được coi là nói xấu mẹ chồng không nhỉ.”

Phương Anh dừng lại hai giây sau mới nói tiếp, “Chắc không tính là nói xấu đâu, vì chúng ta nói thật mà.”

Nghĩ cũng phải, Hoàng Thanh Huyền bắt đầu kể cho cô ấy nghe từ việc thức dậy đi mia đồ ăn rồi lại nấu ăn...

Sau khi nghe xong Phương Anh chỉ có thể thốt ra một câu duy nhất, “ Mày toang rồi Huyền ạ.”

“ Nào, đừng có doạ tao.”

“ Mày mới về làm dâu có một ngày vẫn tính là xa lạ mà bà ý đã hành mày thế này rồi. Đợi ở lâu chắc bà ấy hành mày ra bã. Ra ở riêng đi”

“ Không có đâu, chồng tao bảo bà chỉ là già rồi nên có hơi khó tính chút thôi. Bà ở một mình bao năm, mãi giờ con trai mới về ở cạnh, mày lại bảo tao ra ở riêng. Ác ghê” Cô thản nhiên đáp lại lời bạn thân của mình.

“ Đấy là tao lo cho mày thôi, mẹ chồng và con dâu ở chung nhà kiểu gì chả xảy ra mâu thuẫn, đến lúc đấy chồng mày nhất định nghe lời mẹ chứ nghe lời đứa ất ở ở tận đẩu tận đâu như mày làm gì.”

Cô không đáp lại câu hỏi này, chỉ trêu chọc lại cô bạn thân, “ Tao thấy mày tiêu cực hoá về hôn nhân gia đình lắm đấy, nên mày mới không dám hốt ông anh già của tao đúng không?”

Lúc này cô mơ hồ nghe thấy tiếng anh trai của mình ở đầu bên kia, “ Con nhóc này kêu ai là ông anh già thế. Anh còn trẻ hơn thằng chồng của em đấy, muốn chết à...”

Chưa nghe hết câu cô đã sợ hãi đến mức cúp máy, anh hai nhà cô kị nhất là bị chê già.

Tối nay không biết Lương Văn Trung bận gì cũng không thấy nhắn tin hay gọi điện gì cho cô, cô có thử gọi lại nhưng anh tắt máy, mỗi lần anh đi làm nhiệm vụ đều tắt nguồn nhưng sẽ có thông báo trước. Vốn chỉ là một suy nghĩ vu vơ đột nhiên hiện lên trong đầu nhưng không ngờ một ngày nào đó vì lý do này mà gây ra những hiểu lầm không đáng có.