Chủ Tịch Nguy Hiểm: Cưng Chiều Cô Vợ Khuynh Thành

Chương 7




Chương 7

Đi ngang qua một cửa hàng đồ nam, cô nhớ khi sáng mình vừa làm bẩn áo sơ mi của Nam Lãnh. Trên môi nở nụ cười gian xảo tiến vào trong cửa hàng.

Nhân viên tiếp đón rất nhiệt tình, cô nàng vừa nhìn mấy thứ đính trên người Hàm Hi Họa đã biết toàn là đồ hiệu. Giá trị không hề nhỏ. Với kinh nghiệm bán hàng lâu năm cô nàng giới thiệu vài mẫu áo sơ mi nam nổi bật của cửa hàng cho Hàm Hi Họa.

Cô gật gù đầu rồi nói để tự mình xem.

Sau một vòng chọn lựa Hàm Hi Họa chọn chiếc màu xanh dương nhạt, bên ngực trái thiết kế một túi nhỏ, trên đó được thêu một hình mặt trăng khuyết màu đen. Rất có điểm nhấn.

Lại chọn thêm một khuy măng nữa Hàm Hi Họa mới đi tính tiền. Bất ngờ gặp phải hai kẻ cô không muốn chạm mặt nhất đời này.

Hàm Mộc Tâm và bạn trai cũ Đàm Tu Hiên.

“Ơ chị.”

Định coi như không nhìn thấy mà rời đi không ngờ vẫn chậm một chút. Hít sâu một hơi cô xoay người đối diện với hai kẻ ti tiện. “Ồ trùng hợp nhỉ?”

Cả hai đều nghe ra được ý trào phúng và khinh thường trong giọng nói của Hàm Hi Họa. Hơi ngạc nhiên Hàm Mộc Tâm gượng cười tiến lên hai bước khoác lấy tay Hàm Hi Họa. “Chị, em với anh Tu Hiên định ghé nhà hàng ăn tối. Chị đi cùng nhé.” Nói rồi cô ta còn liếc mắt với Đàm Tu Hiên như trưng cầu ý kiến của anh ta.

Đàn Tu Hiên cũng có ý này, không biết sao hiện tại nhìn vẻ ung dung và tự tin trên khuôn mặt sắc sảo của Hàm Hi Họa khiến anh ta rung động nhưng cũng có chút khó chịu.

Hàm Hi Họa quan sát hai kẻ đang diễn kịch trước mắt mà chỉ muốn bật cười thành tiếng. Cô xua tay không khách khí mà từ chối. Đùa chắc. Bảo cô đi để nhìn hai bọn họ tình tứ?

Tại sao kiếp trước cô không nhìn ra được sự xấu xa của Hàm Mộc Tâm chứ.

Tâm trạng vốn đang tốt bị hai kẻ này quấy nhiễu cô chẳng còn tâm tư đi dạo nữa. “Tôi phải về, Nam Lãnh không muốn tôi đi ăn với những kẻ lừa gạt.” Chứng kiến hai khuôn mặt cứng đờ kia, cô thỏa mãn nghênh ngang rời đi.

Đúng là có hai kẻ đó bầu không quanh đây liền bị vẩn đục.

Về đến nhà mới hơn sáu giờ tối, Hàm Hi Họa rất muốn nhắn tin hỏi Nam Lãnh tối nay anh có về sớm không nhưng lại sợ anh nghĩ cô quấy nhiễu anh.

Cả người cứ đứng ngồi không yên mãi đến mười giờ tối. Cuối cùng cũng nghe tiếng xe dưới tầng.

Cô bật tung người rời khỏi giường chạy xuống mà quên cả mang dép trong nhà.

Vừa thấy khuôn mặt âm lãnh của Nam Lãnh xuất hiện trước cửa nhà, Hàm Hi Họa liền bị khí thế của anh đè bẹp.

“Sao không mang dép vào.” Vốn bị sự xuất hiện của cô làm cho giật mình, nhưng khi nhìn đến bàn chân trắng nõn, nhỏ nhắn của cô đặt trên sàn nhà lạnh lẽo, mày anh liền nhíu chặt lại.

Hàm Hi Họa lúc này mới nhớ đến vấn đề này. Cô cắn cắn môi nói. “Em quên.”

Sau đó cô bị dọa sợ đến mức hét lên. Cả người được Nam Lãnh bế công chúa từng bước lên tầng.

“Em tự đi được.” Vì xấu hổ nên cô vùi mặt vào lồng ngực ấm áp của anh.

Khóe môi người đàn ông khẽ nhếch, anh không đáp lời mà chỉ hơi cúi đầu nhìn cô nàng như chú chim nhỏ trốn tránh.