Chủ Tịch Nguy Hiểm: Cưng Chiều Cô Vợ Khuynh Thành

Chương 45: 45: Nam Lãnh Em Tin Anhquot;




Gần đây giới giải trí quả thật rất sạch sẽ, không có mấy tin tức lớn hay scandal động trời.



Vì quá rảnh nên cô lại xem một tập báo giải trí khác.



Ngay khi vừa giở trang đầu đập vào mắt cô là hình ảnh đôi nam nữ đang khiêu vũ, thân hình người con gái yểu điệu, quyến rũ được một bàn tay cứng rắn của người đàn ông nắm hờ eo, tay còn lại đặt lên vai cô ta.



Trái tim Hàm Hi Họa đập dồn dập, ngực cô phập phồng lên xuống.



Bình tĩnh, bình tĩnh.



Cô tự thôi miên chính mình.



Theo thói quen muốn lôi điện thoại gọi cho anh nhưng nhớ ra điện thoại đã bị cô vứt chỏng chơ trong xe.



Dì Mân còn chưa đến, Hàm Hi Hàm cố gắng không để mình tức giận, cô tin anh, cô tin Nam Lãnh.



Chắc chắn là bất đắc dĩ.



Đúng vậy.



Trong mấy bữa tiệc thượng lưu không tránh được những chuyện này.



Cái cô lưu tâm là người anh khiêu vũ cùng.



Tại sao Lương Thục Khuê lại xuất hiện cùng một chỗ với Nam Lãnh?

Thư ký riêng...!Hàm Hi Họa bỗng nhớ tới cái danh phận chết tiệt đó.



Vốn suýt quên mất sự tồn tại của cô ta, giờ bỗng dưng cô ta ngoi đầu ra lần nữa muốn chơi cô?

Không hiểu sao Hàm Hi Họa rất có thành kiến với Lương Thục Khuê, không hẳn vì vẻ ngoài của cô ta xuất sắc mà còn vì danh phận mà cô ta từng đề cập, khi đó Nam Lãnh cũng không phủ nhận.



Cô ta thẳng thừng thừa nhận bản thân cô ta đã và đang là người bên gối Nam Lãnh.



Cô tin Nam Lãnh hiện tại nhưng trước khi anh và cô bên nhau thật sự, cô không biết rốt cuộc anh và Lương Thục Khuê có quan hệ nam nữ với nhau không.



Nếu có… cô… hai tay Hàm Hi họa siết chặt, cô cố gắng hít thở sâu.



Ngay lúc này dì Mân đến, dì ấy đã đến đồn cảnh sát nhận lại điện thoại của cô.



"Ôi trời, phu nhân đã đỡ chưa? Có đau đầu quá không?"

Hàm Hi Họa đáp qua loa với dì ấy rồi cầm điện thoại gọi ngay vào số của Nam Lãnh.



Từng câu từng chữ của người phụ nữ quen thuộc lặp đi lặp lại, nó tựa như bàn tay vô hình bóp chặt trái tim không ổn định của cô.





Hàm Hi Họa cắn chặt môi mình quay số gọi cho Trần Nhân.



Tình trạng tương tự.



Cả người cô run lên, hai mắt cô cay xè sau đó lặng im rơi từng giọt nước như pha lê.



Chưa bao giờ cô căm ghét cái khoảng cách giữa cô và anh như hiện tại.



Nó quá xa để cô có thể tìm thấy anh ngay lập tức để nghe anh giải thích rõ mọi chuyện.



Cô cũng ghét cái vòng bạn bạn bè ít ỏi của cô và anh, khi bên cạnh anh ngoại trừ thư ký Trần và quản gia Trương cô chẳng biết thông qua ai để tìm anh.



Mà quản gia Trương lại đang nghỉ phép với vợ.



Chắc chắn ông càng chẳng có thông tin nào của Nam Lãnh.





Sợ dì Mân phát hiện tâm trạng cô không tốt, cô mệt mỏi lên tiếng.



"Cháu hơi mệt, cháu ngủ nhé.



Dì buồn ngủ thì nằm giường bên ạ." Hàm Hi Họa mím môi cố gắng để giọng mình bình thường dặn dò dì Mân.

Nghe dì ấy đáp lại cô kéo chăn trùm lên đầu mình.



Trong một cuốn sách nói về đàn ông ngoại tình cô đã từng đọc trong kiếp trước.



Nói rằng dù bên giường là người vợ xinh đẹp khuynh nước, khuynh thành thì người đàn ông cũng chưa chắc đã thỏa mãn.



Cái cũ lâu ngày sẽ khiến họ nhàm chán thậm chí chẳng muốn nhìn tới, và vì vậy họ tìm đến những điều mới lạ và kích thích.



Cô tin.



Đến cả Đàm Tu Hiên tràn đầy sự trong sạch, hiền hòa vẫn không khống chế được cám dỗ từ ham muốn tình dục chỉ bởi cô không đáp ứng anh ta mà.



Chỉ là cô tin Nam Lãnh.




Anh không giống với những người đàn ông thiển cận đó.



"Nam Lãnh… em tin anh." Tự nhủ thầm Hàm Hi Họa cố gắng nhắm nghiền mắt.



Không biết qua bao lâu cảm giác ai đó đang vân vê khuôn mặt mình, Hàm Hi Họa giật mình mở mắt, dù cả căn phòng chỉ còn bóng đèn ngủ nhè nhẹ nhưng cô vẫn xuyên qua sự mờ ảo đó nhìn rõ khuôn mặt người đàn ông cô nhớ mong.



Chẳng còn nhớ tới chuyện anh cùng Lương Thục Khuê lên báo, cũng chẳng nhớ phải trách anh, hai mắt cô đỏ ửng bật dậy ôm chặt lấy anh.





Nam Lãnh cũng bị kinh ngạc bởi hành động của cô.



"Họa Họa." Anh gọi.



Giọng anh khàn hơn bình thường len lỏi sự mệt mỏi.



Lúc dì Mân gọi qua báo cô bị tai nạn, cả người anh như bị ai đó rút mất một nửa lượng máu, anh bất chấp cái bánh béo bở mà cả tháng nay anh dòm ngó để về bên cô ngay lập tức.



Trên máy bay anh căng thẳng, lo lắng không chợp mắt nổi.



Cho đến khi nhìn thấy cô gái nhỏ của mình nằm yên trên chiếc giường bệnh màu trắng, trán cô quấn đầy băng gạc.



Ngực anh phập phồng bước nhanh đến bên cô.



Anh từng nghĩ mình không còn nước mắt cũng chẳng biết khóc nhưng nhìn thấy cô yếu ớt nằm đó, mày cô hơi nhăn có lẽ gặp ác mộng.



Hai mắt anh hơi đỏ, anh cố không để mình rơi nước mắt.



Bàn tay anh nâng lên vuốt ve khuôn mặt bé nhỏ, tái nhợt của cô.



Mới xa cô vài ngày, cô đã ra nông nổi, về sau anh làm sao rời cô lâu được đây.



Bỗng cô gái có dấu hiệu tỉnh rồi hai mắt của cô mở ra có vẻ bị giật mình rồi.

Anh không tiếng động quan sát cô, thấy cặp mắt của cô chuyển đổi như chực khóc Nam Lãnh đang muốn dỗ thì cô đã nhào vào ngực mình siết chặt.



"Ngoan.



Anh đây." Nghe tiếng sụt sịt của cô, lòng Nam Lãnh là một trận đau đớn, xót xa.



Bàn tay trên lưng cô xoa xoa trấn an cô.



Cả hai cứ vậy ôm nhau một lúc, Hàm Hi Họa là người buông anh ra trước.



"Sao anh lại về sớm vậy?"

"Nếu dì Mân không gọi báo có phải em tính giấu anh không?" Nam Lãnh vén lọn tóc dính bên khóe miệng cô ra sau tai, dù lời nói mang vẻ trách móc nhưng âm giọng lại dịu dàng, chiều chuộng.



Hàm Hi Họa không ngờ dì Mân lại phản mình, cô lại quên mất ngay từ đầu dì Mân đã là người của Nam Lãnh.



Tạm thời bỏ qua vấn đề này, Hàm Hi Họa đẩy ngực anh, định tra hỏi anh vấn đề khiến cô buồn bực cả đêm thì phát hiện sắc mặt của anh không tốt lắm.



Quầng thâm dưới mắt hiện rõ, cặp mắt của anh cũng ánh lên đầy tia máu đỏ.





Hàm Hi Họa mím môi nuốt lại những lời trách cứ, ngón tay cô sờ khuôn mặt anh.



Mày cô nhíu lại lo lắng hỏi.



"Anh mệt lắm sao?"

Nam Lãnh không giấu ừ một tiếng.



Nhưng cũng không đến mức kiệt sức, chỉ nhức đầu, có chút buồn ngủ.



"Đầu em còn đâu không?".



Tiên Hiệp Hay

Hàm Hi Họa định lắc đầu nhưng muốn anh dỗ dành mình nên cô bĩu môi gật đầu, đáng thương sờ tay lên băng gạt trên đầu.



"Anh thổi giúp em đi."

Nam Lãnh híp mắt nhìn cô rồi khẽ cười, anh hôn cái môi đang bĩu ra của cô.



"Được, anh thổi." Nhìn cô nhóc cong môi cười ngọt ngào, mọi mệt mỏi của Nam Lãnh cũng theo đó mà tan biến tất.



Thổi thổi vài cái, ngón tay không dám dùng lực chạm vào vết thương của cô.



"Đỡ chưa?"

Bị giọng nói ôn nhu của anh còn cả ánh mắt tràn đầy tình yêu kia đánh gục, Hàm Hi Họa dụi cả đầu vào khuôn ngực săn chắc của anh.



"Em lừa anh đó."

"Anh biết." Nhưng anh nguyện tin những gì cô nói, chỉ cần cô nói anh sẽ tin.



Nó không còn là sự tin tưởng mà anh dành cho cô, mà còn vì tình yêu anh đối với cô vượt qua cả những tin tưởng hay ngờ vực.



Những thứ đó không đáng để anh và cô xảy ra một sự tranh cãi nào.



Khi nãy anh đã thấy tờ tạp chí giải trí trên bàn, anh cũng rõ cô đã xem.



Nhưng khi thấy anh, cô lại không trách cứ hay tra hỏi.



Cô đã chọn tin anh.



Mà cho dù cô có không tin anh cũng nguyện giải thích để cô hiểu.



Cô không tin anh không có nghĩa cô không yêu anh, ngược lại vì quá yêu nên mới suy nghĩ được mất nhiều đến thế.



Mà Lương Thục Khuê còn từng lãng vãng trước mặt cô chắc chắn đã nói nhiều lời khó nghe với cô, cô chưa từng kể anh nghe, cô chỉ từng hỏi Lương Thục Khuê là ai rồi chỉ hỏi cô và cô ta ai đẹp hơn.



Một cô gái tốt đẹp như vậy làm sao anh có thể không yêu đây.




Một người phụ nữ hiểu chuyện như vậy làm sao anh có thể yêu người khác.



Cô định anh là cả đời, còn anh định cô là kiếp này, kiếp sau và tận nhiều kiếp sau nữa.





Cho đến khi linh hồn cả hai hóa thành hư không tan vào không khí.



Nam Lãnh có một xúc động mãnh liệt, anh nâng khuôn mặt bé nhỏ lên, bốn mắt nhìn nhau, anh dịu dàng cúi đầu hôn môi cô.



Có lẽ anh chưa từng hôn cô dịu dàng như lúc này, Hàm Hi Họa có thể cảm nhận được sự mềm mại trong trái tim người đàn ông.



Cô làm anh tan chảy, ngược lại anh sưởi ấm cô.



Môi lưỡi hòa quyện, bàn tay người đàn ông đặt trước ngực cô xoa nhẹ qua lớp áo.



Những thân mật trên đôi tay anh, cái hôn anh dành cho cô lần đầu không mang theo dục vọng.



Chỉ đơn thuần là xúc động trong tâm hồn và tình yêu hai trái tim gần kề đang cảm nhận nhau.



Sau nụ hôn thuần khiết hiếm hoi, Hàm Hi Họa nằm qua một bên nhường cho Nam Lãnh một khoảng.



Dì Mân ở giường ngăn cách bên trong nên cả hai đều phải nhỏ giọng thủ thỉ.



Nam Lãnh thật sự khá mệt rồi, anh nằm xuống rồi ôm eo kéo cô vào lòng mình.



"Bảo bối, ngủ ngon." Hai mắt anh nhắm nghiền.

Hàm Hi Họa ngước mắt nhìn, môi mỏng của anh mím lại, đôi mắt sâu hoắm đã được che giấu, sóng mũi cao tuyệt.



Có lẽ bị lở giấc nên cô không ngủ lại liền được.



Ngón tay rê trên khuôn mặt góc cạnh của người đàn ông, mỗi một bộ phận cô sẽ dừng lại để cảm nhận.



Khi ngón tay vừa chạm vào cánh môi mềm liền bị anh nắm chặt kéo xuống áp vào ngực.



Hàm Hi Họa giật thót vội nằm im nhắm tịt mắt.



Hai mắt anh vẫn nhắm, giọng trầm khàn vang lên trên đỉnh đầu cô.



"Còn đùa nữa anh sẽ mặc kệ dì Mân mà cùng em đấy."

Hàm Hi Họa cười hì hì, cô nhướng người ghé trên người anh, dùng giọng điệu hết sinh tinh nghịch.



"Vậy hôn một chút nhé." Không đợi anh đồng ý cô đã ôm chặt lấy cổ anh, cánh môi dán chặt lên môi anh.



Tóc cô xõa ra nên rơi xuống phủ lên mặt người đàn ông.



Nam Lãnh khẽ cười giữ làn tóc ra sau cô, nắm lấy gáy cô đè mạnh làm cho nụ hôn sâu đến tận đáy.

Cuối cùng cả hai cũng kết thúc nụ hôn nóng bỏng, tay Nam Lãnh trong áo bệnh nhân của cô vuốt nhẹ xương cánh bướm hai cái liền thối lui.



"Ngủ nhé."

Hàm Hi Họa hôn cằm anh một cái đáp dạ.



Cuối cùng cả hai cũng chìm vào giấc ngủ bình yên bên nhau.



Dì Mân bên gian ngăn cách ngủ đến chẳng biết trời trăng mây gió chuyển động ra sao..