Chủ Tịch Hà Tôi Hận Anh

Chương 40: Ngủ chung




Lồm cồm chui từ trong tấm chăn ra, Hy Văn nhìn thấy Hiểu Minh ngồi trên giường trong bộ vest công sở, đang xoa thái dương dáng vẻ mệt mỏi, giọng điệu ngái ngủ hỏi cô

“ Mấy giờ rồi?”

“ Sao tôi lại ở đây?”

Hy Văn vẫn chưa hoàn hồn, thế quái quỷ gì cô lại ở trên giường cùng với Hiểu Minh một lần nữa.

Hiểu Minh liếm môi cười nhạt

“ Tôi bế em vào đó!”

Hy Văn nhìn lại quần áo bản thân, lại nhìn Hiểu Minh

“ Anh... anh định làm gì tôi?”

Hiểu Minh tỉnh ngủ hoàn toàn, anh bật cười lớn, anh xuống giường đến gần trước mặt cô

“ Cũng may cho em là tối nay tôi không uống nhiều! Yên tâm tôi không làm gì em đâu, đừng có sợ!”

“ Hà Hiểu Minh, có phải anh cố tình sắp xếp để tôi về đây làm người chăm sóc cho mẹ anh không?”

Hiểu Minh lại ngồi lại trên giường, tay chống ra phía sau dáng vẻ đắc ý ngầm thừa nhận

“ Em nên cám ơn tôi vì đã giúp em thoát khỏi món nợ lớn, chứ sao lại nói kiểu như tôi là người hại em như vậy!”

Hy Văn cúi mặt xuống, cô thừa nhận bản thân chính là quả bóng cho mẹ Thẩm Bội đá lăn lông lốc, cúi cùng người nhặt lên lại Hà Hiểu Minh.

Giờ không biết cách nào để rời khỏi bàn tay của anh, đành để mặc anh ta xử lý, chỉ cần có cơ hội cô sẽ biến mất khỏi anh ta vĩnh viễn.

“ Anh đưa tôi vào có ai thấy không, tôi không muốn mọi người hiểu lầm. Tôi đã quá rắc rối rồi, nếu Tĩnh Hy hay mẹ anh biết được tôi không sống yên ở nhà này đâu.”

Hiểu Minh nhìn cô, nói ra lời có chút ôn nhu dịu dàng nhưng chắc nịch khẳng định

“ Có tôi ở đây , ai có thể làm gì em chứ!”

Hy Văn nhìn Hiểu Minh thái độ chẳng chút vui vẻ gì

“ Này...!” cô ngập ngùng

Hiểu Minh mắt hiện ý vui vẻ

“ Anh thay đổi xưng hô nhanh vậy... lúc trước chẳng phải...”

Hiểu Minh buộc miệng

“ Cũng đâu phải là lần đầu...”



Hy Văn bỗng thấy xấu hổ, hóa ra anh ta không quên chuyện tối hôm đó, cô cũng là quá ngây thơ rồi, người như anh làm sao dễ dàng lên giường với một cô gái rồi lại quên sạch sẽ được.

Hiểu Minh mím môi nheo mắt lộ ý cười, nhìn dáng vẻ ngại ngùng của cô

“ Sao thế?”

“ Anh... có phải xem tôi là đứa ngốc không? Anh xem thường tôi lắm phải không?”

Hy Văn bỗng cảm thấy xót xa, mắt cô cay cay, nhưng không muốn khóc một chút nào, vì chỉ cần cô mà khóc sẽ gục ngã ngay.

“ Đúng, em rất ngốc! Nhưng tôi chưa bao giờ xem thường em. Tuy em bướng bỉnh làm tôi bực mình nhiều lần, thậm chí có lúc rất chán ghét... nhưng khinh thường thì không bao giờ.”

Một câu nói này của Hiểu Minh khiến lòng Hy Văn nhẹ đi phần nào, điều cô đau đớn nhất chính là tôn nghiêm bị đánh mất đi vào buổi tối hôm đó, nên mỗi khi nhìn thấy Hà Hiểu Minh hay nhớ lại chuyện đó cô lại thấy đau lòng.

Hy Văn gắng gượng ngăn dòng nước mắt sắp sửa chảy ra, mắt cô vẫn hiện lên một tầng nước mỏng đỏ ửng nhìn vào có thể thấy ngay sự kìm nén dữ dội trong cô. Khóe môi cô hơi trễ xuống, giống như đang sắp năn nỉ một điều gì đó

“ Chủ Tịch Hà! Đối với tôi danh dự như mạng sống. Đêm đó chỉ là bất đắc dĩ, sau này có tiền nhất định tôi sẽ trả lại Lạc Vũ Tranh 5 nghìn đô cả vốn lẫn lời, không xót một đồng. Chỉ xin... xin... anh, đừng nhìn tôi bằng ánh mắt đó. Đừng nhìn tôi như một gái bao được không? Tôi không phải lại người đó.”

Hà Hiểu Minh mắt đỏ lên, anh giận dữ bước đến nắm mạnh vai cô nhìn vào cô nói gằn từng câu, biểu hiện vô cùng quyết liệt

“ Chính em mới là người xem thường tôi, em nghĩ tôi là thằng ngu sao? Em nghĩ Hà Hiểu Minh tôi là ai? Người lên giường với tôi là do Lạc Vũ Tranh quyết định sao. Nếu tôi không muốn thì dù em có chết trước mặt tôi cũng không có cơ hội đó đâu.”

Hy Văn lại bị dáng vẻ hung dữ của anh làm cho sợ hãi thật sự, cô nép sát người vào kệ tủ bên cạnh tường.

Hà Hiểu Minh vẫn không tha cho cô, một mực áp sát khiến cô có thể nghe được hơi thở dốc của anh

“ Hy Văn, có phải mấy ngày nay em trốn tôi không?”

Hy Văn thấy hoàn cảnh lúc này có phần hơi ám mụi, cô và anh ở chung một phòng giữa đêm khuya lại cùng nhau tiếp xúc khoảng cách gần sát như vậy, nếu có ai nhìn thấy thì cô có trăm cái miệng cũng không giải thích được.

Hy Văn khẽ đưa tay đẩy nhẹ anh ra cách xa mình một chút, ái ngại nhìn anh

“ Anh Hà, dù sao tôi cũng không muốn mang tiếng có gì đó với người có địa vị như anh, sự việc tối hôm đó, mong anh hãy xem như chưa xảy ra, tôi cũng không muốn gặp lại anh nữa.”

Hiểu Minh nắm chặt cổ tay Hy Văn, hiện lên tia hung quang giận dữ

“ Tôi cho phép chưa? Ai cho em cái quyền quyết định hành động của tôi, từ nay tôi muốn gặp em khi nào là em phải gặp, không được trốn tôi, không được trưng ra cái bộ mặt ngang bướng ấy nữa nghe không? Càng nhìn cái vẻ ương ngạnh của em là tôi lại không nhịn được...”

Hy Văn tròn mắt nhìn người đàn ông trước mắt, cô thấy nực cười, thở hắt ra một hơi

“ Này cái anh kia! Anh có phải thấy tôi nhún nhường nên anh càng lúc càng phách lối không! Anh có cái quyền gì mà ra lệnh cho tôi. Có phải quen thói trịch thượng lâu ngày nên nghĩ muốn gì cũng được không?”

Hy Văn lại hiện lên cái dáng vẻ bất cần không chịu khuất phục, dường như tính cách ấy đã ở sẵn trong máu của cô, chỉ cần kích động là sẵn sàng xù lông lên đáp trả anh.

“ Em đừng có mà chọc giận tôi, không biết là tôi sẽ làm ra cái gì đâu?”

“ Mặc kệ anh! giờ tôi phải về phòng. Anh cho tôi về, tôi còn phải sang phòng phu nhân kiểm tra.”



“ Mẹ tôi có y tá ngủ cùng, em kiểm tra cái gì?”

“ Thế anh đưa tôi về đây làm gì? Chăm sóc y tế đã có y tá lo, mẹ anh cũng không muốn nói chuyện với tôi, anh cho tôi về là để có thêm một người giúp việc ăn không ngồi rồi à. ”

Hiểu Minh đã qua cơn giận, trước câu hỏi của Hy Văn anh cũng không biết trả lời như thế nào cho hợp lý lẽ

“ Ai bảo là em không có chuyện để làm.”

“ Làm gì?”

“ Đi ngủ!”

“...”

Hy Văn ngớ người ra vì câu nói của Hiểu Minh, cô vẫn không thể hiểu người đàn ông trước mặt muốn làm cái gì. Cô nhìn anh khó hiểu, anh lại nở một nụ cười đểu nhất mà trước giờ cô chưa từng thấy

“ Đi ngủ đi, tôi sẽ không làm gì em đâu. Tối nay tôi mệt mỏi lắm, đã hai ngày nay tôi không chợp mắt được tý nào, giờ em lại chọc tôi thức giấc nửa đêm.”

Lúc này Hy Văn mới nhận ra Hà Hiểu Minh dường như đã rất mệt mỏi, cả người anh phề phạc, quần áo cũng chưa kịp thay. Cô cứ nghĩ chỉ có người nghèo như cô mới vất vả ngược xuôi, hóa ra người giàu như anh cũng phải vật lộn cuộc sống cũng khốc liệt không kém.

Hà Hiểu Minh đứng dậy đến bên giường vô lực ngã xuống dáng vẻ an nhiên tự do tự tại, anh vỗ tay lên nệm

“ Lại đây!”

“...”

“ Con bé này bướng bỉnh quen tính!” Anh cảm thán một câu chán nản, rồi lại đứng dậy kéo cô lại giường.

Hy Văn không muốn rơi lại cái tình huống đêm hôm đó, chính xác là cô sợ tiếp xúc với Hà Hiểu Minh, hà cớ gì cứ phải là anh mà không phải ai khác. Cô níu tay anh lại kiên quyết,

“ Tôi không muốn”

“Bên ngoài đã có nhân viên dậy làm việc rồi, nếu em rời đi lúc này chắc chắn mọi người sẽ hiểu nhầm đó, em cứ thoải mái ngủ đi, trời sáng thì tự nhiên rời khỏi, sẽ không ai biết đâu. Ngốc nghếch!”

“ Vậy anh ngủ đi! Tôi ngồi đây!”

“ Nằm xuống!” Hà Hiểu Minh quát lớn

Hy Văn giật mình vì thái độ thay đổi 180 độ của anh, cô cũng không phải loại con gái cứng cỏi gì cho cam, lại rất thức thời mà nằm xuống ngay mép giường. Cô lầm bẩm trong miệng “ Tên khốn! Anh mà dám làm gì tôi là tôi liều mạng với anh.”

Cái dáng vẻ cố chấp của Hy Văn lại càng khiến Hà Hiểu Minh bực mình, anh lại nổi tính cộc có sẵn trong người, ôm eo cô kéo sát vào giữa giường chạm vào bộ ngực rắn chắc của anh.

Tim Hy Văn đập thình thịch, cô run run bờ vai nhỏ lại nhanh chóng lấy chăn trùm kín hết cả người.

Hiểu Minh hiểu ý bật cười, nhưng cũng không có phản ứng gì, để cô thoải mái một chút là được.

Một lúc sau Hy Văn nghe tiếng thở đều đều của Hiểu Minh thì cô cũng an tâm thiếp đi, dù sao sáng mai cô cũng không đến bến cảng, có thể ngủ thêm vài tiếng nữa.