Chủ Tịch Hà Tôi Hận Anh

Chương 28: Cứu hay không cứu?




Hà Hiểu Minh!

Bạch Hy Văn!

Cả hai đều nhận ra đối phương là ai.

“ Là anh!”

“ Là cô!”

Hy Văn ngạc nhiên không thốt nên lời, vị chủ tịch cao quý của Thịnh Thế sao lại rơi vào đường cùng trốn kẽ tường ở chợ cá hôi hám thế này.

“ Anh sao lại ở đây?”

“ Đêm khuya rồi, sao cô lại còn lang thang không về nhà!”

“ Anh chưa trả lời câu hỏi của tôi!”

Hiểu Minh bỗng nhăn mặt, lúc này Hy Văn mới nhận ra trán Hiểu Minh lấm tấm mồ hôi lạnh, trời nóng bức nhưng anh ta có vẻ đang rất lạnh, toàn thân vô lực tựa vào tường.

Chợ Đông giữa thời tiết tháng 6, toàn là mùi hôi thối tanh tưởi của rác thải lẫn cá chết bốc lên, nhưng không che được một mùi máu tanh xộc vào mũi Hy Văn. Anh ta đã bị thương?

Cô và Hiểu Minh vốn không phải người thân, có thể nói là kẻ thù của nhau, cô lại càng không muốn liên lụy đến bọn người bảo kê ở đây. Cho nên cô không việc gì phải chuốc phiền phức vào thân, cô đứng dậy định bụng rời khỏi.

Thì bất ngờ Hiểu Minh nắm lấy tay cô kéo lại, giọng anh vẫn uy lực và trầm ấm như trước

“ Đừng đi.”

Hy Văn lạnh lùng nhìn anh, cười mỉa mai

“ Tôi cứ đi đó, tình huống này anh còn làm gì được tôi !”



“ Ở lại một chút thôi!”

Nói ra câu này, Hiểu Minh cũng phải bật cười với chính mình. Thế quái quỷ gì mà anh lại trưng ra cái giọng điệu cầu xin cô như vậy, có khi cô còn nghĩ là anh sợ chết muốn kéo cô theo cùng.

Nhưng giờ Hiểu Minh biết nếu không nói ra cô sẽ đi thật, anh biết cô căm hận mình, nhưng giờ phút này anh dẹp bỏ tôn nghiêm một lần, cô cho là anh sợ chết cũng được, cầu xin cô cũng được, miễn là cô ở lại với anh một chút.

Khi bước chân vào khu chợ cá này, cảm giác bồi hồi lẫn xót xa lại ùa về. Ký ức ba năm ở chợ cá Tô Châu không hề nhạt phai trong ký ức của anh, dù anh đã tìm được Tĩnh Hy nhưng tại sao anh vẫn đau lòng khi nhớ đến những ngày xưa cũ ấy.

Những ngày còn niên thiếu phải bôn ba chợ cá, khuân vác từng thùng cá đông lạnh ê buốt đôi vai dù trời đông buốt giá hay ngày hè oi ả, anh đều không dám nghỉ một ngày và cái ngày định mệnh anh rời xa Tĩnh Hy, đã là bóng ma tâm lý đè chặt Hiểu Minh suốt 15 năm dài.

Đến thời khắc này, khi nhìn thấy Hy Văn lòng anh mới được thả lỏng, nhưng tiếc là cô lại là người có nghiệt duyên với anh, vừa gặp đã thù ghét nhau, hiện tại đã không thể cứu vãn.

Hy Văn ngừng lại một chút nhìn khuôn mặt Hiểu Minh dưới ánh sáng hiu hắt, có chút bi thương lẫn đau đớn. Bỗng cô cảm thấy đau lòng, cái quái quỷ gì vậy chứ, tại sao lại đau lòng vì kẻ này, một kẻ thượng đẳng vô tình tàn ác, tại sao phải thương xót cho con người này. Hy Văn thở hắt ra để định thần lại

“ Tại sao phải ở lại với kẻ như anh? Bọn người vừa đuổi theo, anh biết chúng như thế nào không? Tôi mà bị tóm chung với anh, tôi chắc gì còn mạng để về sao? Người như anh lâm vào bước đường ngày hôm nay là quả báo. Là ác giả ác báo đó anh biết không?”

Hy Văn không nói nhiều thêm lời nào, cô nhanh chân bước đi, tránh xa thứ rắc rối đáng chết này.

Hiểu Minh cười chua chát, mặc dù anh biết mình đang mất máu rất nhiều, nhưng vẫn không mở miệng nói với cô về tình trạng của mình. Đến cuối cùng vẫn không thuyết phục được cô gái mạnh mẽ này ở lại, cô đã thật sự rời đi.

Anh gục đầu xuống gọi khẽ một cái tên

“ Tiểu Hy!”

Hy Văn nhanh chóng bước đi, cô nghe phía xa xa có tiếng thúc giục nhau của những tên ma cô đang truy lùng người, ánh đèn chớp nhoáng trong bóng tối, khiến cô run rẩy.

Chỉ cần bọn chúng thấy cô thôi cũng sẽ gây khó dễ cho cô, bọn người này vô nhân đạo sẵn sàng chặt tay người nào nếu chậm trễ tiền bảo kê, thậm chí còn đem tính mạng con cái người ta ra để tống tiền phí chợ.

Không chuyện ác nào mà người của ông trùm A Báo không dám làm, nay Hà Hiểu Minh đã giết chết A Báo, nếu bọn chúng bắt được, anh ta sẽ nắm chắc cái chết trong gang tất.



Cũng là cô không đành lòng.

....

“ Này! anh sao thế!”

Vỗ vào mặt Hiểu Minh, thấy anh vẫn im lìm bất động, Hy Văn bỗng chột dạ trong lòng. Cô hốt hoảng kêu lên khe khẽ

“ Hà Hiểu Minh. Anh đừng có chết!”

Cô đưa tay lên mũi thì thấy vẫn còn hơi thở, nhưng dường như không yên tâm cô lại áp mặt mình lên ngực anh để chắc chắn rằng anh vẫn còn sống.

Hiểu Minh mở mắt nhìn thấy Hy Văn, hóa ra cô vẫn là không bỏ anh lại. Tóc cô chạm vào mặt anh, ngửi thấy hương thơm dầu gội nhàn nhạt xen lẫn mùi cá khiến anh có chút buồn cười, nhưng anh vẫn kiên trì nằm yên.

Bỗng dưng trong tình huống nguy hiểm này, anh muốn chọc ghẹo cô một chút. Hiểu Minh biết, cuối cùng gì bọn Tĩnh Kha cũng tìm đến đưa anh đi, nên bình tĩnh nằm yên trong góc tường ngủ thiếp đi.

Nghe tiếng bước chân tiến lại gần, rất nhẹ rất quen thuộc, anh cũng đánh cược một lần mà nằm yên đó chờ đợi. Và quả thật, anh đã cược thắng.

Hiểu Minh nghe được tiếng thở dốc của Hy Văn, cô khẽ nâng cánh tay anh lên, luôn qua vai anh, thuận thế để anh tựa vào người rồi đứng dậy.

Nếu bọn chúng tìm chỗ khác không thấy chắc chắn sẽ quay lại đây tìm lần nữa, nên cần phải đưa Hiểu Minh đến chỗ an toàn, đó chính là kho lạnh.

Hy Văn ngây thơ cứ nghĩ mình thật sự đã nâng được người đàn ông này thành công một cách dễ dàng.

Cô đâu biết rằng Hiểu Minh cũng theo đà của cô mà đứng dậy theo, nương tựa vào cô một lực vừa đủ để cô có thể dìu anh đi mà không tốn quá nhiểu sức lực.

Làm sao một cô gái cao 1,65 mét lại gầy như cô có thể dìu một người đàn ông cao 1,88 mét nặng 77 ký được cơ chứ. Hiểu Minh tin Hy Văn sẽ không làm hại mình, anh cứ từng bước chậm rãi theo cô tiến về phía trước.

Hy Văn đưa Hiểu Minh đến chính nhà kho mà cô vừa rời khỏi đó không lâu, nhà kho đông lạnh nhiệt độ rất thấp, nơi này cô dùng để tập kết hàng hóa từ cảng Đại Nam về, khi chủ hàng cần hàng sẽ đến lấy bất cứ lúc nào.

Hy Văn mặc lại áo khoác để chống lạnh, nhưng nhìn lại Hiểu Minh thấy anh đang bị thương mặt đã tái xanh vì mất máu, nên đành nhường lại áo khoác choàng lên người anh.