Chủ Tịch Hà Tôi Hận Anh

Chương 25: Tuyệt vọng về mẹ




Vụ việc Huệ Mẫn qua đời vì đột quỵ trong lúc làm việc ở vũ trường Đông Phương, nhanh chóng qua đi sau một tuần, dường như lúc này đã không ai còn nhắc đến nữa.

Phía cảnh sát cũng đã kết luận khép lại vụ án vì không phải là án mạng mà là tai nạn nghề nghiệp.

Tin này truyền đến tai Hy Văn, cô cảm thấy thật nực cười cái xã hội đồng tiền chi phối này, thật thối nát!

Hy Văn được Tĩnh Kha tiễn ra cổng, cô đã có ý định thỏa hiệp và tất nhiên trong lòng Hy Văn vẫn nung nấu ý định sẽ tìm mọi cách lật lại vụ án này khi cô có đủ khả năng trong tay.

Tĩnh Kha nhấc nhẹ gọng kính

“ Cô Bạch Hy Văn, tôi muốn nhắc cô nhớ nên giữ mồm giữ miệng, bản thân cô không thể thay đổi được gì đâu, chủ tịch Hà đã cứu cô một mạng, cô nên dẹp bỏ ý định trả thù đi...”

“ Tôi biết rồi. Tôi đi được chưa?”

Hy Văn muốn chấm dứt cuộc nói chuyện ngay lập tức, vì cơ bản những lời nói này chỉ mục đích là uy hiếp cô mà thôi. Cái gì mà “ cứu một mạng”, nực cười quá đi mất! cô cười khẩy nhìn Tĩnh Kha

“ Về nói với ông chủ của anh ta, tốt nhất từ nay về sau đừng gặp lại tôi. Kinh tởm!”

Bạch Hy Văn rời đi, Tĩnh Kha thầm nhủ trong lòng

“ Có ăn gan hùm mật gấu tôi cũng không dám truyền lại câu nói của cô, cô chưa bị sao thì tôi đã chết ngàn lần rồi!”

...

Hy Văn trở về nhà sau một tuần bị giam ở nhà Hiểu Minh, chao đón cô là ánh mắt soi mói của bà Thẩm Bội

“ Mày sao lại mò đến chỗ ấy, có phải đang cố tình tiếp cận Hà Hiểu Minh không?”

Hy Văn định bỏ qua nhưng cảm thấy uất ức, bà ấy không hề quan tâm cô có bị làm sao, có nguy hiểm gì không, mà là một câu chấp vấn hết sức vô lý như vậy.



“ Mẹ có thể đối xử với con như một người mẹ bình thường được không? Tại sao mẹ luôn hành xử như thể con là cái gai trong mắt mẹ vậy?”

“ Nuôi mày lớn đến từng này là quá đủ rồi còn muốn tao cung phụng, nịnh nọt mày hay sao mà nói vậy?”

Hy Văn nhắm mắt lại, thở ra một hơi nặng nề

“ Được, có thể mẹ không xem con là con cũng được, nhưng làm ơn đối xủa với cha có tình nghĩa một chút được không?”

Thẩm Bội nhếch môi cười lạnh

“ Ý mày là sao?”

“ Người tình nhỏ của mẹ đừng tưởng con không thấy, con nhắm mắt cho qua vì con tôn trọng mẹ, đừng để đánh mất đi tôn nghiêm cuối cùng. Con không muốn hắn đến nhà mình một lần nào nữa! Mẹ cũng đừng có dại dột cung phụng tiền cho thằng ranh đó, nó sẽ ăn mẹ đến khi mẹ chỉ còn một bộ xương đó!”

Hy Văn không nói thêm gì nữa, cô đã không còn chút động lực duy trì thứ tình cảm mẹ con viễn vông với người phụ nữ vô tâm tàn nhẫn này rồi.

Cô chỉ quan tâm đến người cha tội nghiệp đâng nằm trên gác mà thôi.

Đập vào mắt Hy Văn là cảnh ông Bạch Chính Đình gầy sộp, hôi hám nằm trên căn gác cũ tối tăm.

Hy Văn nhìn thấy tấm bỉm người già ông nằm đã ướt sũng, thấm ra cả ga giường, cơ thể ông bắt đầu có dấu hiệu lở loét.

Thấy cảnh tượng trước mắt, Hy Văn mắt đỏ hoe hét lớn

“ Thẩm Bội, bà có thể tàn nhẫn vậy sao?”

Nhưng Thẩm Bội đã rời khỏi, Tĩnh Hy mới cho bà một số tiền lớn, nên bà ta lập tức gọi cho người tình của mình. Tên trai trẻ đến đón bà ta đi sòng bài Tinh Hoa thuộc khu giải trí Đông Phương Mỹ Nhân để sát phạt.

Lần đầu tiên, Hy Văn gọi trực tiếp tên mẹ với sự căm phẫn không thể giấu.



Cô lao vào ôm lấy Bạch Chính Đình, nức nở goi tên ông, tay cô run run lật người ông lại.

“ Cha ơi! Con xin lỗi! con về rồi, tội nghiệp cha của con! Tại sao bà ấy có thể tệ hại như vậy chứ!”

Bạch Chính Đình đã nhận ra cô con gái ông yêu quý đã về, ông nghe Thẩm Bội nói Hy Văn có chuyện gì đó không về được, ông đã rất lo lắng nhưng chỉ có thể nằm yên lặng không nói gì được.

Mấy hôm nay một ngày bà ấy chỉ cho ông ăn một bữa cháo, có khi lại quên hẳn, khiến cơ thể ông đang mang bệnh lại càng kiệt quệ.

Hy Văn lao vào dọn dẹp, tắm rửa cho ông, công việc này lẽ ra phải là của người vợ, thế nhưng đứa con gái như cô đã làm hẳn 8 năm.

Trên lưng Bạch Chính Đình đã xuất hiện vết lở loét màu đỏ, máu mủ rỉ ra thấm ra ga giường, có dấu hiệu nhiễm trùng.

Cô bật khóc vì ông Bạch Chính Đình đã có dấu hiệu trở nặng của bệnh nhân tiểu đường. Bác sĩ đã dặn có thể ông ấy không còn thời gian nhiều nữa, phải chăm sóc kỹ, nếu không tình hình sẽ nặng thêm.

Hy Văn thấy Bạch Chính Đình khóc, miệng ú ớ nói không nên lời, cô nắm tay ông nghẹn ngào.

“ Cha ơi, con sẽ cố gắng kiếm tiền chữa khỏi cho cha, cha đừng bỏ cuộc nha! Đừng buồn mẹ, hãy bỏ qua cho bà ấy, đừng nghĩ nhiều mà nặng lòng.”

Ông Bạch Chính Đình cố gắng phát ra âm thanh nặng nề không nghe rõ, dường như đây là lần ông thật sự dùng hết sức lực của mình ra để nói.

“ C..o..n ... L.à...um um!...”

“ Đừng nói gì nữa cha ơi, con hiểu rồi, con không sao , con vẫn tốt lắm, cha đừng lo lắng cho con! Con biết cha sợ con khổ, nhưng nếu cha có mệnh hệ gì con còn đau khổ hơn gấp nhiều lần...”

Bạch Chính Đình chỉ muốn nói cô đừng bán mạng vì mẹ con Thẩm Bội nữa, bọn chúng chính là những con quỷ hút máu người, lợi dụng thân xác sức lao động mười mấy năm vẫn chưa muốn dùng lại.

Ông muốn cô đừng cố gắng nữa, bản thân ông cũng không muốn tiếp tục, ông đã đến giới hạn cuối cùng rồi.

Nhưng ông lại không thể nói, nếu ông chết bí mật về cuộc đời của Hy Văn sẽ bị chôn vùi. Quan trọng hơn là cô sẽ mãi mãi bị mẹ con Thẩm Bội khống chế không thể ngóc đầu dậy nổi.