Chủ Tịch Hà Tôi Hận Anh

Chương 115




Vẻ mặt lãnh đạm, ánh mắt vô hồn phản chiếu một rõ mồn một bóng dáng của một ác phụ.

Bạch Hy Văn gồng mình thở dốc.

Thều thào nói ra một bí mật khiến cho Hà Hiểu Minh cả kinh thất sắc

“ Tao nợ lão Tứ rất nhiều, mày phải giúp tao, trả cái ơn cho gia đình này đã cưu mang mày. Lão bất lực, sẽ không làm gì mày đâu. Chỉ cần thỏa mãn cho lão là được. Tao sẽ dạy mày cách dùng tay để làm lão hài lòng, chỉ vậy là đủ rồi!”

“ Yên tâm chuyện này sẽ không ai biết, tao sẽ không ép mày nghỉ học nữa... Cùng lắm là lão sờ soạng một chút, không sao đâu... Còn nếu không nghe lời hậu quả tự mày ngẫm đi.”

Hy Văn cười, nụ cười đanh ác không phải của cô “ Hà Tĩnh Hy, mày cũng chỉ là một con đ.ĩ nhỏ thôi! Giỏi lắm! Một con đ.ĩ không hơn không kém!”

Cô vô thức nhìn hai tay mình, rồi lại vô thức chà xát vào chăn mềm, đôi mắt bỗng trào lệ đắng.

Những lời này này khiến Hà Hiểu Minh bật khóc, Bạch Hy Văn trước đây cũng từng sợ hãi vì sợ người khác xem cô là gái bao là vì nguyên nhân như vậy.

Trước kia chính anh cũng là kẻ vô tình cứa vào vết thương sâu xa trong tiềm thức của cô không biết bao nhiêu lần.

Tay anh run rẩy nắm thành quyền thật chặt, căng cứng khiến toàn cánh tay và cả cơ thể ập đến một cơn đau nhức lan tận vào tim.

Đôi mắt anh đỏ hoe, khó nhọc thở dốc vì cổ họng bị ngẹn cứng không thể phát ra âm thanh nào.

Anh tiến lại gần cô, muốn ôm lấy cô, giúp cô thoát khỏi quá khứ tủi nhục đang đục khoét trong cô.

Hy Văn nói xong, trong con ngươi vẫn hiện lên tầng tầng lớp hình ảnh của quá khứ, bao nhiêu sự tức giận cô đổ xuống người đối diện, cô cào cấu, cắn xé, đánh tát vào mặt Hà Hiểu Minh vô cùng tàn nhẫn.

“ Cản cô ta lại đi!” Một bác sĩ ra lệnh cho điều dưỡng nam gần đó

Nhưng rất nhanh Hà Hiểu Minh gầm lên, ngữ khí lãnh đạm có chút gấp gáp.

“ Ra ngoài hết đi! Mặc tôi!”

Anh rơi nước mắt, anh xứng đáng bị trừng phạt.



Lẽ ra cô không phải chịu đựng những điều như vậy.

Lẽ ra anh nên ở đó gánh chịu cho cô, bảo vệ cô.

Nhưng anh đã không làm được.

Anh biến mất như một kẻ hèn nhát trong khi cô vẫn đợi anh từng ngày.

Mọi người bị Tĩnh Kha dồn ra ngoài để lại một mình anh chịu trận.

Nhưng sức lực của một người bệnh như cô, thì không tính là gì với thể hình của Hà Hiểu Minh.

Đôi mắt anh đỏ hoe nhìn cô, nhìn cô khó nhọc thở hổn hển mệt mỏi vì dừng nhiều sức, anh lại không đành lòng.

Anh đau một nhưng Hà Tĩnh Hy của năm đó đau gấp trăm lần.

Cô bé Hà Tĩnh Hy năm đó đã trải qua một tuổi thơ không hề có chút bình yên như Thẩm Bội đã khoe mẽ trước mặt anh.

Anh cam chịu để cho cô đánh, bởi vì sâu trong đôi mắt lạnh lẽo của cô, không những là Thẩm Bội đánh Hà Tĩnh Hy, mà còn là sự phát tiết giận dữ chính cô cho tình cảnh năm ấy của mình.

Anh có thể cảm nhận được cô đang nghĩ gì, từng chút từng chút một.

Tất cả những gì cô đã cam chịu chẳng phải là vì anh sao. Chờ anh quay về.

Hà Hiểu Minh đổ người về phía cô, khẽ nắm lại tay cô dừng toàn thân áp sát cố định chân tay cô.

“ Bình tĩnh! Thả lỏng đi em. Anh trở về rồi! Từ nay sẽ không ai bắt nạt em nữa.”

“ Anh sẽ dừng cả đời này để chuộc lỗi với em...”

“ Tĩnh Hy ngoan, tỉnh lại đi! Em chính là cô gái ngoan ngoãn hiểu chuyện, không phải làThẩm Bội đó. Anh đã trừng phạt cả nhà đó rồi, nỗi hận của em, anh sẽ bắt họ trả từng ngày từng năm đến khi chúng nó chết. Những gì em không làm được anh sẽ làm thay em...”

“ Anh... anh bất lực. Anh vô năng. Từ đầu đến cuối anh không bảo vệ được em.”



Ánh mắt anh vừa van nài vừa động viên cô, nhìn Hy Văn mặt mày co rúm trắng bệch vì dùng sức.

Ánh mắt cô mờ mịt như sương khói, nhìn anh chậm rãi ngưng đọng như thu tất cả dáng hình người đối diện vào đáy mắt.

Cô nhận ra anh, rồi từ từ buông bàn tay đang bấm chặt cánh tay anh.

Nằm vật xuống giường, co quắp lại khó khăn kéo chăn trùm kín người.

Cô trốn tránh quá khứ lẫn thực. Cô không muốn đối diện nữa.

Rất rất lâu!

Cô từ từ thiếp đi trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê.

....

Hôm nay là giao thừa,

Buổi chiều, Hy Văn ngồi trên xe lăn nhìn chăm chú ra ban công.

Cô không biết mình đã ngồi như vậy bao lâu rồi, có lẽ rất lâu.

Nhưng đây là lần hiếm hoi Hà Hiểu Minh vắng mặt, cô biết mình chỉ có một cơ hội duy nhất này.

“ Tôi muốn ăn cháo đậu xanh...” Đôi môi khô khốc của Hy Văn nói với y tá bên cạnh.

Cô ấy có vẻ ngạc nhiên vì Hy Văn gần một tháng nay không thể ăn uống được gì, cô sống bằng dịch chuyền, thỉnh thoảng lại nôn ra rất nhiều nước dịch vàng. Căn bản cơ thể không tiếp nhận bất cứ thứ gì vào bụng.

Hy Văn mỉm cười

“ Tôi thèm... ngửi thôi cũng được!”

Đối diện với ánh mắt mờ đục mệt mỏi của Hy Văn, cô y tá không kiềm lòng được thở dài đồng ý.