Chủ Tịch Hà Tôi Hận Anh

Chương 113




Cô không phải thánh nhân, cô không dễ dàng tha thứ cho những kẻ gây ra cho mình bao đau khổ, tủi nhục được.

Khi càng hận lại càng khiến cô nuối tiếc, cô tiếc cho thanh xuân, cho tuổi trẻ phải lao động lam lũ vất vả của mình.

“ Hiểu Minh, nếu có kiếp sau, em không muốn làm người nữa.”

Lòng Hiểu Minh như tảng băng, một nửa nổi lên trên cố tỏ vẻ an tĩnh, một nữa chìm dưới mặt nước lạnh giá, dậy sóng ngầm.

Từ lúc nào Hy Văn trở nên như vậy, từng lời nói của cô giống như là di thư, là đoạn kết của một tản văn đầy bi kịch.

Cô đã mắc phải triệu chứng đa số bệnh nhận ung thư đều có như lời giáo sư Tô Lâm nói.

Cô bị trầm cảm!

Tuy không có biểu hiện ra mặt nhưng, tâm tư của cô, từng lời nói của cô ngập tràn sự tuyệt vọng ai oán.

Cô bé Hà Tĩnh Hy ngày xưa có khuôn mặt bầu bĩnh, rất vui vẻ hay cười, đã bị cuộc đời biến thành bộ dạng như thế này.

Chính anh cũng không thể nhận ra Hà Tĩnh Hy của anh của ngày ấy đã biến đi đâu mất rồi.

Lời cô lại vang lên bên tai anh. Nhẹ nhàng, trầm tĩnh.

“ Em muốn là gió làm mây đi theo anh mọi nơi, mọi lúc. Che chở anh, bảo vệ anh. Bù đắp lại những vất vả kiếp này của anh. Làm người khổ quá! Em không muốn nữa.”

Hà Hiểu Minh lặng như tờ, bàn tay lạnh dần. Trong anh là cảm giác hoang mang sợ hãi lẫn rối bời.

Anh không biết phải đối mặt với tình huống này như thế nào, không biết phải tiếp tục làm gì.

Anh vô lực và mất phương hướng, cứ trôi mãi trong mớ cảm xúc rối mù của mình.

Bạch Hy Văn lúc này hoàn toàn khác với lúc xưa, cô của ngày trước sẽ không dễ dàng bỏ cuộc, không dễ dàng thỏa hiệp như vậy.



“ Em muốn làm gì cũng được, nhất định sẽ được toại nguyện. Nhưng có một điều là dù em đi đâu, anh cũng sẽ theo em.”

Lời anh kiên định chắc nịch như để khẳng định với Hy Văn, anh thật sự nghiêm túc với ý định của mình.

Anh nhìn xuống, thì thấy Hy Văn và con trai cùng ngủ lúc nào anh cũng không hay biết. Thằng bé ngoan ngoãn nằm trong vòng tay mẹ ngủ ngon lành. Cảnh tượng thật an nhiên và hạnh phúc.

Anh cứ mong thời gian sẽ ngưng đọng lại mãi ở giây phút này. Một nhà ba người bên nhau theo năm tháng, không bệnh tật không khổ đau.

....

Hy Văn lại tỉnh dậy sau một giấc ngủ dài.

À! Không hề dài.

Một người bệnh như cô làm sao dễ dàng ngủ được cơ chứ, phải chăng là do chính cô tự tạo ra ảo giác để đánh lừa cơ thể mình tránh khỏi những cơn đau mà thôi.

Cô trở người nhìn Hà Hiểu Minh nằm ngủ bên chiếc giường dành cho người nhà ở kế bên. Nhưng cô đã không thể thấy rõ khuôn mặt ấy như thế nào nữa rồi, nhưng cô có thể hình dung ra được dáng vẻ mệt mỏi và bất lực của anh.

Như một kẻ trộm thậm thụt, cô liếc nhìn dưới gối anh.

Rồi lại lơ đễnh nhìn về hướng cửa sổ phòng, âm thầm sắp xếp lại tất cả mọi suy nghĩ trong não bộ.

Từng chút một không để cho bất cứ một chi tiết nào có thể bị chệch ra ngoài.

Những lời của hai điều dưỡng nói đêm qua còn văng vẳng bên tai cô.

Khiến cô đau xót bàng hoàng đến tận lúc này.

Toàn thân xác và tinh thần cô lúc này như bị chìm trong biển sâu vô tận và lạnh giá.

Hy Văn nhớ lại đêm đó.



Cô muốn ra ban công chung của bệnh viện ở tầng thượng một lát, trốn tránh không khí ngột ngạt trong phòng bệnh đè nén cô mấy tuần nay.

“ Anh ơi, có thể cho em ra ngoài khuôn viên một chút được không?”

Hà Hiểu Minh có chút ngạc nhiên, đây là giây phút hiếm hoi cô tỉnh táo trong một tuần nay, vội nở nụ cười rất tươi mà đồng ý ngay.

“ Được, ra ngoài dạo mát một xíu! Sẽ tốt cho tâm tình của em”

Nói rồi, anh bế cô lên xe lăn. Chầm chậm đẩy cô ra ngoài cửa, hướng tầng thượng mà đi tới.

Đã lâu rồi cô không ra ngoài hưởng cái không khí mát lạnh của gió trời như thế này.

Bệnh viện Thành Đô có một khu giống như hoa viên nho nhỏ trên tầng thượng rất đẹp, gió trời lồng lộng thổi vào cổ cô, cô khẽ rùn mình vì lạnh. Có lẽ cơ thể không kịp thích ứng.

Hà Hiểu Minh kịp nhận ra liền cởi áo khoác bên ngoài choàng lên cho cô.

“ Còn lạnh không?”

Hy Văn lắc đầu, giọng nói yếu ớt “Hết rồi!”

Một lúc sau, anh có cuộc gọi có vẻ không muốn cho cô nge thấy, liền lấy lý do rời đi.

“ Đợi anh một lát nhé! Năm phút thôi.”

Anh rời đi rồi, chỉ còn một mình Hy Văn ngồi nép trong một góc hồng leo to tránh gió, có âm thanh của hai người nữ vang lại

“ Hôm nay, phòng bệnh VIP số 2 có quậy nữa không?”

Toàn thân Hy Văn cứng đờ, cô cố ý nép mình vào chậu cây sâu thêm để không bị phát hiện, người mà họ đang nhắc đến là ai? Là cô sao? Phòng bệnh số 2... bình thường chỉ có cô và Hiểu Minh.

Cô ngưng trọng nghe ngóng âm thanh truyền đến tai mình.