Chủ Tịch Hà Tôi Hận Anh

Chương 1: Kẻ giả mạo




Trên bầu trời của Moscow, một chiếc máy bay tư nhân Boeing 747-8 In tercontinental BB đang bay thẳng về thành phố Thành Đô, nước C.

Khi máy bay vẫn đang trên không trung, trong khu vực sảnh rượu , có một người đàn ông đang ngồi nhìn ra cửa sổ, rồi chốc chốc lại đăm chiêu vào một vật trên tay – đó là một sợi dây chuyền mặt đá nhân tạo hình hồ ly màu đen cũ kỹ rẻ tiền.

Người đó vóc dáng cao lớn, diện trên người bộ vest màu đen sang trọng được thiết kế riêng, khuôn mặt góc cạnh nam tính lẫn một chút xa cách khó gần.

Sắc mặt thâm trầm, lạnh lẽo, cùng cặp mắt kính đen càng làm nổi bật lên dáng vẻ lãnh khốc vô tình.

Anh ta chính là một mafia khét tiếng, một trong hai ông trùm thống trị thế giới ngầm ở thành phố Moscow.

Đồng thời cũng là doanh nhân gốc Á nổi tiếng trên thương trường tên Hà Hiểu Minh chủ tịch Hội đồng quản trị của tập đoàn Thịnh Thế, là top 1 trong các doanh nghiệp có giá trị thương mại lớn nhất đại lục.

Người trợ lý bước đến bên người đàn ông, cúi đầu thông báo một tin khá quan trọng, khiến người đàn ông bất giác mím môi lại, gõ tay nhịp nhịp lên mặt bàn trước mặt, đây chính là biểu hiện lúc anh ta bị kích động mạnh,

Trợ lý Tĩnh Kha theo anh ta đã lâu năm, cũng không thấy qua mấy lần anh ta biểu hiện cảm xúc qua khuôn mặt, chỉ khi tin tức về cô gái ấy truyền đến, thì dáng vẻ ưu tư kia lại xuất hiện.

“ Thưa anh Hà! Hiện tại, người của chúng ta đã có tin về cô Hà Tĩnh Hy.”

“ Bao nhiêu phần trăm?” Câu hỏi ngắn gọn mang đầy tính uy hiếp xen lẫn thăm dò phát ra từ đôi môi lạnh lẽo ấy.

Trợ lý Kha thoáng chút ngập ngừng, bởi vì anh ta biết ông chủ của mình là người như thế nào, việc đưa ra thông tin không chính xác chắc chắn hứng chịu hình phạt vô cùng tàn nhẫn.



“ 100% ... thưa anh! Bọn thuộc hạ đã đến tận nhà để xác minh rồi ạ! Chính xác là Hà tiểu thư được nhận nuôi từ 15 năm trước từ ông Bạch Kính Đình và bà Thẩm Bội, bà nội của Cô Hà đã ủy quyền cho đôi vợ chồng ấy. 12 năm trước nhà họ bị cháy, nên đã chuyển từ Tô Châu đến Thành Đô sinh sống, nên mới gây khó khăn cho tìm kiếm. Hiện tại cô ấy đã tốt nghiệp đại học, chưa tìm được việc làm. Theo tìm hiểu thì cô Hà sống rất thoải mái, được cưng chiều ở nhà đấy.”

Trợ lý Kha điềm tĩnh trả lời nhưng trên vầng trán anh ta đã lấm tấm mồ hôi lạnh. Áp lực từ công việc làm ăn của ông chủ Hà không thể làm khó anh ta, nhưng riêng chuyện tìm người này luôn khiến Tĩnh Kha sống dở chết dở trong mười năm từ ngày chính thức làm việc cho người này.

“ Ok! Tốt lắm. Nếu tôi có thể tìm ra em gái, công đầu thuộc về cậu!”

“ Không dám! Tôi chỉ mong anh có thể gặp đúng người. Kết thúc việc tìm kiếm 15 năm nay.”

Anh ta tiếp tục thông báo tin mừng

“ Tôi đã liên hệ với người gia đình đã nhận nuôi Hà tiểu thư, gia đình đã đồng ý sắp xếp gặp mặt ngay sau khi anh xuống máy bay”

Hà Hiểu Minh lại ngã người ra sau ghế nhắm mắt lại suy tư, anh đã tìm cô ấy gần 15 năm. Bao nhiêu thám tử tư nổi tiếng, thuộc hạ đắc lực vẫn đi về tay trắng.

Sau 15 năm anh quay trở lại quê hương, vì có nguồn tin đã tìm ra Hà Tĩnh Hy, lần này thông tin khá chắc chắn. Tuy nhiên anh phải đích thân gặp để xác minh có đúng người hay không.

Hà Hiểu Minh rời xa Tĩnh Hy khi cô bé chỉ mới tám tuổi, đến giờ anh cũng không còn nhớ khuôn mặt của Tĩnh Hy lúc nhỏ nữa, lúc anh rời đi không mang theo một bức ảnh nào ngoài sợi dây chuyền mặt đá hồ ly đen cô bé tặng anh lúc nhỏ.

Lòng anh lại xao động mãnh liệt khi nghĩ về cô em gái ấy, cô chính là con gái của mẹ kế anh. Từ lúc cô bé còn trong bụng mẹ, anh đã trông chờ mong ngóng ngày cô ra đời. Chính xác cô chính là thanh mai trúc mã của anh từ bé, vậy mà khi cha mẹ qua đời, anh bỏ cô lại một mình ra đi, là anh có tội với cha mẹ, có lỗi với Tĩnh Hy.

...



Trong một căn nhà cũ kỹ bên bờ sông Vị Xuyên ở thành phố Thành Đô

Bạch Hi Văn chậm rãi đi từ trên căn gác cũ kỹ xuống, trên tay cô đang bưng một chậu nước rửa mặt đã dùng qua.

Cô loáng thoáng nghe phía dưới nhà, tiếng hai mẹ con bà Thẩm Bội và Hà Tĩnh Hy đang nói chuyện trù tính rất bí ẩn.

Thấy dáng vẻ Tĩnh Hy thều thào nói gì đó nhưng có vẻ rất lo lắng, Hy Văn thầm nhủ chắc hai người đó lại bày ra trò gì nữa rồi.

“ Mẹ ơi, con sợ lắm! Nhỡ anh ta phát hiện chúng ta giả mạo Tĩnh Hy thật thì sao? Con lo quá!”

Bà Thẩm Bội liếc xéo Tĩnh Hy, cười nhạt vô cùng tự tin, bà ta nắm lấy hai cánh tay của Tĩnh Hy nói gằn

“ Con chính là Hà Tĩnh Hy, mẹ đã dọn đường cho con từ mười mấy năm trước rồi. Việc này sẽ không ai phát hiện ra, không một ai biết ngoại trừ lão già đang nằm trên gác chết tiệt kia, nhớ kỹ con chính là ... Hà! Tĩnh! Hy!”

“ Nhưng còn cái con Tĩnh Hy thật kia thì sao?”

“ Lẽ ra con nha đầu đó nên chết trong trận hỏa hoạn mười mấy năm trước, thì chẳng phải bây giờ chúng ta ung dung tự tại mà hưởng thụ số tiền bảo hiễm lẫn thằng anh trai giàu có kia rồi!”

Tĩnh Hy nắm chặt tay, nhìn mẹ đưa ra chủ ý

“ Chúng ta nên tống nó ra khỏi nhà càng sớm càng tốt, nếu không, nhỡ thân phận con bị bại lộ thì anh ta sẽ gi.ết con đầu tiên, sau đó là đến mẹ!”