Chủ Tịch, Đừng Ép Người Quá Đáng!

Chương 47: Dỗ Dành




Thấy cô ngồi yên, đôi mắt vô hồn nhìn về khoảng không mờ ảo trước mắt nhẹ nhàng thở dài bất lực. Đột nhiên trong lòng hắn có gì đó hơi khó chịu

Bình thường chỉ cần thấy nữ nhân nào có mưu đồ đen tối, Phi Yến sẽ không bao giờ để yên

Con nhóc đó sẽ tìm mọi cách để đối phương biết khó mà lui

Nhưng chuyện này hắn biết rõ Y Y không phải như cô em ngốc nghếch của hắn nghĩ

Là bản thân hắn ép buộc cô ở bên

Đầu hắn lúc này cảm giác có trăm ngàn con ong mang tên Bạch Diệp Phi Yến đang bay lòng vòng còn không ngừng lải nhải

Con nhóc Phi Yến này hễ thấy ai không thuận mắt là sẽ vức sạch hình tượng ngọc nữ rồi sống chết với đối phương. Bình thường tôi chỉ đứng 1 bên quan sát, hôm nay lại nói giúp … em nên cảm thấy vui mới phải

Y Y



Chết tiệt, hắn giải thích điều này với cô làm gì?

Dù có vui hay không, uất ức hay hơn thế nữa thì cô vẫn phải hầu hạ hắn

Sao hắn lại phải dỗ dành cô chứ?

Bạch Dạ Phi Ưng khựng lại vài giây

Hắn … như thế này là … đang dỗ cô sao?

Haha, chủ tịch tôn quý như hắn sao có thể làm những việc như lấy lòng nữ nhân chứ?

Đang định ép cô làm gì đó cho đúng bổn phận thì đập vào mắt là cái má đỏ hơn trái táo đang ngày càng sưng to

E hèm … hôm nay tâm trạng tôi tốt, nói đi … đang muốn có thứ gì … tôi cho em

Trong mắt Y Y hiện lên ngàn vì sao lấp lánh, cô không chút lo sợ nhìn thẳng vào mắt hắn, giọng nói không giấu được sự vui sướng



Thật sao?

Tôi chẳng lẽ lại đi nói dối em sao?

Hắn chậm rãi lấy thẻ vàng trong túi áo ra, khuôn miệng nhoẻn lên, đúng là nữ nhân, chỉ cần ngon ngọt 1 chút là giải quyết được

Đây …

Tôi muốn đi thăm mẹ!!!

Đang định bảo cô cầm thẻ đi mua những thứ bản thân muốn, thì Y Y đã nhanh miệng nói

Hắn nhìn cô, mày rậm nhíu lại

Cái gì?

Tôi muốn đến bệnh viện thăm mẹ

Thật ra khi nghe thấy câu nói của hắn, não bộ cô đã nhanh chóng phân tích

Cô thật sự muốn nói

Tôi muốn hủy hợp đồng

May mà còn sót lại chút lý trí đã cứu cô

Nếu dám nói với hắn câu này, thì bây giờ cô chẳng thể bình yên mà ngôi đây đâu. Nghĩ lại thôi cũng thấy rùng mình

May là vẫn chưa đến mức ngốc

Cái thẻ sáng lấp lánh chưa kịp đưa ra đã phải thu vào, hắn khó tin hỏi cô thêm lần nữa

Chỉ muốn đến bệnh viện?

Lâu lắm không đi thăm mẹ, có chút nhớ

… Được rồi, vậy thì ngày mai cứ đi đi



Cô có chút kích động muốn nhảy cẩn lên, vui vẻ cười như đứa trẻ mua được món đồ bản thân yêu thích

Nhưng giây sau, gương mặt đó lại trở nên yểu xìu

Y Y láo liên nhìn xung quanh, khẽ trộm nhìn người bên cạnh rồi cúi gầm mặt, rồi lại nhìn hắn

Có thể … đi cả ngày được không?

Lạc Y Y, đừng có được voi đòi tiên!!!

Thấy hắn vui vẻ liền được nước làm tới sao? Đúng là nữ nhân tham lam không biết thế nào là đủ

Dám đi cả ngày? Chuyện vô lý như thế mà cũng dám yêu cầu, chê mạng mình sống quá dài ư?

Quả nhiên là không được

Y Y cụp mi mắt xuống, cả người cũng trở nên rầu rĩ

.

.

.

… haizzz

Hắn đưa tay lên trán xoa xoa vài cái

Được rồi, ngày mai cứ đi đi, sáng hôm sau sẽ cho người đến đón em về biệt thự

Y Y nghe thấy hắn đồng ý bất giác nở nụ cười tươi hơn hoa, bầu không khí cũng trở nên vui vẻ

Còn cười vui như vậy, chỉ là đến bệnh viện … cũng chẳng phải bắt được vàng

Sau khi trở về đừng có quên nhiệm vụ của em