Chủ Tịch, Đừng Ép Người Quá Đáng!

Chương 40: thuốc tốt




Đây đã là lần thứ N cô oán thán cơ thể đau nhức này rồi

Chỉ mới ở nơi này 2 tuần ... đã như thế này

Còn phải tiếp tục đến 2 năm

Chắc chưa đến 3 tháng thì cô sẽ phải đến Diêm Vương điện mất

Ưm ... đau ... Y Y thều thào

Tiểu thư, tôi có thể vào không?

À ... ư ... vào ... đi

Lam Hoa đem cho cô ly sữa, vừa đóng cửa phòng đã bắt đầu trách móc

Cô không thể nói rõ ràng hơn được à, tôi còn tưởng cô và thiếu gia đang ... nói tóm lại, lần sau rõ ràng rành mạch dứt khoát vào

Lạc Y Y vùi mặt nhỏ vào cái gối nằm yên bất động nói bằng giọng mũi

Ân

Cô đang đau muốn chết đi được, cô ấy còn có tâm trạng mà càu nhàu

Nhớ lại những hôm đầu vừa đến, mặt cô ấy chẳng hé được nụ cười, ánh mắt thì cứ như muốn giết người đến nơi

Vậy mà hôm nay ...

Haizzz

Lam Hoa chu đáo lót vài cái gối lên đầu giường rồi mới đỡ Y Y đang mềm nhũn như cọng bún ngồi dậy

Tựa lưng vào gối, gân cốt cũng được giãn ra vài phần

Cô chủ mới 27 tuổi, đến đây chưa được 1 tháng sắp trở thành cụ bà 72 rồi

Uống đi, ấm người tiện thể bổ sung canxi

Lam Hoa đắp lên người cô cái chăn rồi tiện thể tặng cho 1 câu

Y Y uống sữa, ném cho cô ấy ánh mắt giận dữ

Sao rồi ... mọi chuyện vẫn ổn chứ?

Ừ ... nhưng ... gương mặt mỹ thiếu nữ hiện lên vẻ bối rối. Trong lòng kích động khi nhớ lại tình cảnh ban nãy, nội tâm đấu đá kịch liệt

Có nên kể chuyện đó cho Lam Hoa nghe không? Nhưng chuyện xấu hổ như thế sao có thể kể được chứ?

Cơ mà cô ấy cũng biết được mình và hắn đã làm gì rồi, nghe thì cũng đâu có gì?

Nhưng nhị cái gì, còn xấu hổ nữa ... cái đó ...

Cô ấy bĩu môi lườm Y Y 1 cái, đôi mắt tinh vi nhìn thấy lọ thuốc cô cầm trên tay thuận miệng hỏi luôn

Là gì vậy?

À, cái này ....

Y Y đưa cho Lam Hoa

Haizzz, xem ra chuyện nãy vẫn không thể giấu đi được

Ác ... à không, thiếu gia đưa cho tôi. Dặn dò bôi lên chỗ đau mỗi ngày

Lam Hoa nhìn cô đang định hỏi chỗ nào đau thì trong đầu xoẹt qua tia điện

Lập tức hiểu ra không hỏi nữa

Mở lọ thuốc ngửi ngửi, bị Y Y cản lại

Ây ... đừng ...

Không thể chừa cho cô chút mặt mũi hay sao chứ?

Lam Hoa đứng lên, để lọ thuốc lên bàn rồi giật lấy ly sữa cô đã uống hết xoay người rời đi

Trước khi ra ngoài còn gật gù tán thưởng

Thuốc tốt ... cô nhớ tắm xong hãy xoa

Cái đó ... có cần ... bên trong ...

Cái gì bên trong? ... À, không cần, ở ngoài thôi

Nói rồi rời đi không chút lưu luyến

Để lại Y Y ngồi trên giường cả người đơ cứng như pho tượng sáp

...

Tối đó cô nghe theo lời Lam Hoa, bôi thuốc rồi đi ngủ

Hôm nay ngủ dậy sưng đau giảm rõ rệt, cả người cũng không còn nặng nề

Lạc Y Y hứng khởi đi tắm rồi bôi thêm lần nữa sau đó đi xuống lầu

Con báo nằm trên bãi cỏ, phe phẩy cái đuôi có cái vòng vàng tạo thành tiếng leng keng thú vị

Nằm lúc lâu thì tai nó vểnh lên, tiếp đó đầu cũng ngẩng dậy

Y Y đem đến cho nó cả 1 giỏ đầy ắp thịt

Nó liền vui vẻ chạy quanh cô vài vòng

Dạo gần đây nó không còn hung dữ với Y Y nữa. Còn nhớ lúc trước cô không kìm được nỗi uất ức trong lòng đã ở đây khóc thật to

Nơi này ngoài con mèo lớn này thì không ai dám đến, nên cô có thể tùy ý gào thét

Thức ăn của mày còn ngon hơn của tao nữa ...

Y Y vẻ mặt giận dỗi nói

Con báo vẫn cắm đầu ăn, sau khi xử lí xong đống thịt nó liền nằm xuống gặm khúc xương yêu thích

Cô ngồi xổm, tay chống lên cằm

Ngon không, Trắng Trắng?

Con báo mặt đơ ra vài giây, nhả khúc xương trong miệng ra rồi bất thình lình lao đến đè Y Y xuống đất

Bàn chân trước to như giò heo đè lên bụng cô còn há mồm gặm gặm lấy cái ty cô tỏ ý bất mãn

Cô xoa xoa đầu nó vỗ về

Tao cũng hết cách rồi, ác ma không cho tao gọi mày là tiểu ... Cô đỏ mặt trong giây lát, nhớ lại chuyện hôm trước Trắng Trắng có gì không tốt? Ít ra nó hay hơn cái tên tao gọi trước đó nhiều

Con báo trắng không thèm đếm xỉa đến loài người ngu ngốc trước mặt nữa, cụp đuôi trở về chuồng