Chủ Tịch, Đừng Ép Người Quá Đáng!

Chương 212: Viên Mãn




Sáng hôm sau ngủ dậy tranh thủ dùng bữa, hắn đã đưa cô đến hoa viên. Từ ngày làm lành với vợ, con trai cũng bị chủ tịch bỏ bê

Nhưng tiểu An cũng chẳng có tý gì gọi là ganh tỵ, thấy cha mẹ khắng khít, bé vui vẻ vì nghĩ rằng sắp có thêm em để chơi cùng

Lạc Y Y nhìn người đàn ông nắm lấy tay mình hiên ngang bước đi trong lòng có hơi bực dọc

Chỉ mới sáng sớm đã kéo cô ra ngoài đây

Anh định làm gì vậy?

Em cứ đi theo anh - Hắn nói

Còn ra vẻ bí mật, có chuyện gì mà lại không chịu nói thẳng ra chứ?

Hoa viên rộng lớn, giàn hoa hồng ngày càng nở rộ, đỏ tươi tràn đầy sức sống

Ghế xích đu và mái hiên nhỏ để họ có thể cùng nhau uống trà được dựng lên trước khi cô trở về

Lâu rồi không sử dụng khiến cho cô có chút thở dài

Điều bất ngờ hơn chính là cách đó không xa, chính là 1 nhà kính lộng lẫy, bên trong chứa đựng vô số loài hoa

Vườn hoa to thế này, cũng rất đẹp. Anh còn xây thêm, khác gì thêu hoa trên gấm?

Lạc Y Y không hẳn là không vui, chỉ thấy có chút thừa

Hắn cười cười nhìn cô rồi nắm tay cùng nhau bước vào

Nhà kính to lớn, được thiết kế theo kiểu mái vòm

Trần nhà cao 6 mét được lắp thêm đèn và quạt trần, xoay nhẹ nhàng tạo độ mát dịu êm cho cả căn nhà rộng lớn chứa trăm loài hoa đẹp đẽ và bát ngát hương thơm

Hệ thống tưới tiêu cũng được hắn lắp đặt



Chính giữa dựng 1 khán đài hình tròn có thể chứa được 5 người, dùng để thưởng hoa

Hắn cũng đã đặt tâm tư vào, khi bàn trà và bánh trái cũng chẳng thiếu thứ gì

Bên cạnh có 1 bức tranh

Trong tranh, 1 người con gái nắm tay đứa trẻ cùng nhau nhìn lên bầu trời đêm đầy sao

Lạc Y Y đương nhiên biết rất rõ, vì đây là bức vẽ trước khi sinh tiểu An chính cô đã vẽ ra mà

Cô xoay đầu ngẩng ngơ nhìn người bên cạnh

Đây …

Bạch Dạ Phi Ưng cười

Tô tiểu thư hôm trước đã đem đến, còn muốn xin lỗi em vì cô ấy đã lỡ miệng khiến mẹ em biết được chuyện của 2 ta

Nói đến đây, chủ tịch sắc mặt xám xịt, dường như vẫn chưa muốn bỏ qua

Lạc Y Y húych vai tủm tỉm cười

Anh sẽ không vì chuyện này mà ghi thù cô ấy chứ?

Hắn không trả lời, cô vẫn giữ nụ cười trên môi xoay người bước đến giữa khán đài

Thù dai

Bức tranh này cô muốn giữ lại làm kỷ niệm cho nên không đem đi bán đấu giá, nó vẫn được treo ở nhà Ngọc Liên. Có lẽ cô ấy thấy vật nên về lại với chủ nên mới đem đến

Lúc trước cô không muốn để người khác biết mình là Y, nhưng bây giờ cuộc sống dễ thở rất nhiều

Mà hắn đã trở thành chồng cô danh chính ngôn thuận, không cần giấu diếm chuyện này làm gì

Cô đến bên bức tranh, ngón tay thon nhẹ nhàng sờ vào từng chi tiết trên đó



Bạch Dạ Phi Ưng đi tới, từ phía sau ôm chầm lấy cô gái. Cô có chút ngạc nhiên, sau đó ánh mắt bắt đầu dịu dàng, môi bất giác câu lên. Cả người cũng an tâm tựa vào hắn

Nhị thiếu áp tay mình lên bàn tay cô đang đặt trên bức tranh xinh đẹp, giọng nói vương vấn sự tiếc nuối

Lúc em sinh tiểu bảo, anh có thể ở bên cạnh chăm sóc thì tốt biết bao

Lúc đó anh ở bên cạnh, em mới không yên tâm nha. Chạy còn không kịp

Cô trêu chọc, nhưng lời trêu chọc lại làm hắn cảm thấy xót xa

Anh xin lỗi, những tổn thương đó …

Chưa kịp nói dứt câu, cô gái nhỏ ở trong lòng liền xoay người. Ngón tay khẽ điểm nhẹ lên môi hắn

Tổn thương tất nhiên sẽ không thể xoá nhoà, việc anh cứu em cũng như thế. Chúng ta trở về điểm xuất phát bắt đầu lại có được không?

Hắn nghe xong, xúc động không thôi. Nắm lấy bàn tay đang đặt trên môi mình nhẹ nhàng hôn lên

Hắn muốn trân trọn cô đến suốt cuộc đời, sẽ không để cô chịu bất cứ tổn thương nào nữa

Dù là bất cứ kẻ nào, ngay cả chính hắn cũng không được

Người đàn ông hướng đôi mắt nhu tình như nước nhìn cô vợ nhỏ của mình. Lạc Y Y đáp lại bằng 1 nụ cười rồi khiễng chân đặt lên môi hắn nụ hôn nhẹ

Bạch Dạ Phi Ưng cũng không từ chối, ôm lấy cô rồi đắm đuối hôn

Nụ hôn không kíƈɦ ŧɦíƈɦ như mỗi tối, chỉ đơn thuần biểu lộ tình cảm với đối phương

Trải qua nụ hôn, họ nhìn nhau bật cười. Rồi cùng nhau nắm tay đi vào nhà

Con đường phía trước, sau này chắc chắn sẽ chỉ có mật ngọt

…Hoàn…